“Em biết uống rượu sao? Còn lái xe đến? Có phải nếu Khả Hân không phát hiện, em liền lái xe trở về? Lại còn tới những nơi như thế này, nếu hôm nay Khả Hân không có ở đây, em có biết hậu quả sẽ thế nào không? A? Em che mặt có tác dụng chó gì?”
Ôn Noãn bị Hàn Khiêm ôm trong lòng, xấu hổ lấy tay che mặt, không muốn để cho anh nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của mình. Hàn Khiêm không thèm nói với cô nữa, xoay người rời khỏi quán bar. Lúc này người đàn ông trung niên đột nhiên tiến lên ngăn chặn, mở miệng nói.
“Cậu không thể mang cô ấy đi, tôi muốn phụ trách sự an toàn của cô gái này.”
Trước đó, vốn Hàn Khiêm đang ở nhà, đang chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ, nghe nói Ôn Noãn đang tại quán bar liền vội vàng chạy tới. Đến nơi, nhìn thấy bộ dáng say khướt của cô nàng thì càng thêm tức giận, bây giờ lại có người đàn ông vì cô mà đứng ra ngăn cản?
Hàn Khiêm cau mày, nhìn người đàn ông trung niên, lạnh lùng nói.
“Tôi đưa vợ tôi về nhà, có liên quan gì đến anh? An toàn của vợ tôi, cần anh tới phụ trách? Đều là đàn ông, ở địa phương này đừng giả bộ thanh cao.”
Người đàn ông trung niên cũng không tức giận, khẽ mỉm cười.
“Ai có thể chứng minh cô gái ấy là người phụ nữ của cậu?”
Hàn Khiêm cúi đầu nhìn xem Ôn Noãn nằm trong ngực vừa nhếch môi nở nụ cười gian, cũng cười mà cho tay vào túi lấy ra tờ giấy ly hôn, ném cho người đàn ông trung niên xem.
“Thân phận chồng cũ so với một kẻ xa lạ như anh vẫn an toàn hơn nhiều, đúng không? Ngoài ra, mắt anh nhìn tôi là được, chớ có nhìn những nơi khác.”
“Thì ra đã từng là vợ chồng, người anh em, thật xin lỗi, đây là danh thϊếp của tôi, hi vọng có thể cùng người anh em kết giao bằng hữu.”
“Miễn đi, sau khi ly hôn tôi cũng không hi vọng có người tới quấy rầy vợ cũ của mình, nếu có lòng thì nhặt giúp tôi tờ giấy ly hôn kia lên.”
Vừa ra tới cửa quán bar, liền nhìn thấy Ôn Noãn ói ra một bãi trên người Hàn Khiêm. Trong khoảnh khắc ấy, Hàn Khiêm cảm thấy mình muốn phát điên, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói.
“Bây giờ hẳn là tôi nên đem em đi đến trước mặt mẹ, nói cho mẹ biết chúng ta vừa mới ly hôn thì em liền chạy tới quán bar mua say! Đưa chìa khóa xe cho tôi!”
Ôn Noãn sững sờ nhìn Hàn Khiêm, vùng vẫy hét lên.
“Là mẹ tôi, không phải mẹ anh!”
“Vậy tôi đưa em về với mẹ em đi? Em ra ngoài không mang theo chìa khóa nhà? Ôn Noãn, có phải em dự định sẽ không về nhà?”
Hàn Khiêm có chút tức giận, thực sự có chút tức giận.
Ôn Noãn trốn trong vòng tay của Hàn Khiêm, bộ dạng giống như một đứa trẻ mắc lỗi. Cũng không lâu lắm, Hàn Khiêm nghe thấy một thanh âm nghẹn ngào.
“Hàn Khiêm, tôi không còn nhà. Mẹ tôi đã đem nhà của tôi bán rồi.”