Chương 7: Bắt chuyện (2)

Gã thanh niên mất hết mặt mũi, không còn giả bộ nữa, nghiến răng mắng một tiếng tiện nữ, giơ tay định đánh, nhưng tay hắn còn chưa kịp hạ xuống thì cổ tay đã bị người nắm lấy. Một người đàn ông mập mạp xuất hiện bên cạnh gã thanh niên.

Thật sự rất mập.

Anh ta cao khoảng 1m75, thể trọng rơi vào khoảng hai trăm ba mươi đến hai trăm bốn mươi cân, dáng vẻ mười phần khả ái. Anh bắt lấy cánh tay của gã thanh niên, cười lạnh nói.

“Trương Hạo Duy, ở đây đánh người, có muốn tao đem mày ném ra ngoài? Không phải ai mày cũng có thể đυ.ng đến.”

Đám bạn của Trương Hạo Duy ở phía xa nhận thấy sự khác thường, tất cả nhanh chóng đứng dậy, nhao nhao hướng bên này tiến lại.

Khả Tiểu Bàn Tử* nhìn cũng không thèm nhìn, nắm lấy cánh tay Trương Hạo Duy ném qua một bên, sau đó quay sang nhìn Ôn Noãn, mỉm cười cất giọng.

(*) Bàn Tử: người mập

“Chị dâu, sao chị lại tự mình tới đây?”

Ôn Noãn đã uống say, ánh mắt mơ màng nhìn Tiểu Bàn Tử trước mặt, nghiêng đầu tò mò hỏi.

“Em trai của Hàn Khiêm?”

“Bái làm anh em kết nghĩa. Em họ Mã, cứ gọi em Khả Hân là được. Quán bar này do chị họ em và một người bạn cùng nhau mở, em thường xuyên ở đây. Chị dâu, chị lái xe tới sao? Muộn như vậy không an toàn, nhỡ bị mấy đứa cháu trai này giở trò đê tiện thì không tốt, vừa rồi em đã gọi điện cho anh Khiêm, rất nhanh ảnh sẽ đến, chị đợi chứ?”

Hàn Khiêm sắp đến?

Ôn Noãn không biết tại sao mình lại hốt hoảng, thân thể phát run, chỉ muốn ngay lập tức chạy khỏi quán bar.

Ôn Noãn muốn đi, đám người Trương Hạo Duy chắc chắn sẽ không đồng ý. Bọn họ vây lấy cô, đòi phải cho một lời giải thích.

Mã Khả Hân cau mày, nắm lấy ghế, chỉ vào những kẻ gây rối, tức giận mắng.

“Một đám không biết xấu hổ, bọn mày thật sự cho rằng tao không dám động đến bọn mày? Hoa Tử, đi lên lầu bảo bọn họ đừng chơi nữa, có người tới đây quậy phá.”

Trương Hạo Duy vốn không xa lạ gì Mã Khả Hân, đôi bên chính là kiểu quan hệ cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, đối với đám bạn bè kia của Mã Khả Hân cũng hiểu rõ đức hạnh thế nào. Sau khi lưu lại cho Khả Hân một cái nhìn oán độc, Trương Hạo Duy quay gót rời đi, lúc này Khả Hân lại lên tiếng.

“Cậu của chị dâu tao là Cục trưởng Cục Công an thành phố, bọn mày đừng nghĩ đến việc phá xe để trút giận. Cao thủ AA mà kéo đến, bọn mày có chịu nổi không?”

Đám người Trương Hạo Duy biết lần này chọc phải tổ ong vò vẽ, trong lòng có chút sợ hãi, vội vàng bỏ đi. Phía xa, người đàn ông trung niên thấy không có cơ hội để làm anh hùng cứu mỹ nhân thì hơi thất vọng, song hắn không vội rời khỏi quán bar. Hắn muốn nán lại nhìn xem rốt cuộc nam nhân của đóa hoa bách hợp kia là ai.

Ôn Noãn loạng choạng cất bước, Khả Hân đi theo bên cạnh cô, một mực giữ khoảng cách, không dìu đỡ cũng không cho phép người khác đến gần, kể cả phụ nữ.

Mã Hân là người duy nhất trong số tất cả bạn bè của Hàn Khiêm biết được thân phận của Ôn Noãn, đương nhiên hiểu rõ những thứ trên người cô có bao nhiêu giá trị.

Khi Ôn Noãn lảo đảo bước ra khỏi quán bar thì đυ.ng phải một người từ phía ngoài quán đi vào. Người ấy nhanh tay ôm lấy Ôn Noãn vào lòng, là kiểu ôm công chúa. Mã Khả Hân cười hì hì xoay gót trở lại bên trong, những người đang xem náo nhiệt trong quán lập tức hiểu rõ đối phương chính là nam nhân của đóa hoa bách hợp thuần khiết kia.