Chương 2: Chúng ta ly hôn đi.

Cố Hy Nguyệt cố nén lại hai hàng nước mắt, cô đứng dậy, môi đưa lên cười ngây dại.

Tiến gần đến trước Mặc Dịch, dần dần ghé sát về phía anh thì thầm.

"Chúng ta ... ly hôn đi."

Nói rồi bước thấp bước cao lê bước ra khỏi phòng.

Mặc Dịch ngẩn người, hắn nghe rõ từng lời Hy nguyệt nói nhưng cũng không hề ngăn cản cô rời đi.

Mày hơi nhíu, nhìn bóng lưng gầy gộc dần khuất sau cánh cửa phòng, trong lòng dường như có điều gì quặn thắt, thật khó chịu.

...

Cô cứ thế lê bước rời khỏi biệt thự to lớn nhưng lạnh lẽo kia, tiến ra phía đường quốc lộ.

Màn đêm phủ khắp, trong trời đêm u tối chỉ còn vài ba ánh đèn đường le lắt và bóng dáng đìu hiu của người con gái kia.

Đi rồi đi mãi, cuối cùng thì dừng trước một cột đèn đường, Cố Nguyệt Hy mệt mỏi rút từ trong túi áo ra cái điện thoại.

Cô hơi cau mày, chiếc điện thoại này...vỡ rồi.

Nhớ lại khi nãy sô sát với Mặc Dịch, có lẽ nhớ không lầm là do lúc đó.

Có lẽ Cố Nguyệt Hy này cũng không đến nỗi đen đủi lắm, nó vẫn hoạt động. Cô khẽ thở phào, mở màn hình,ấn một cuộc gọi đi...

Hồi chuông thứ hai vừa dứt đầu bên kia đã bắt máy.

-A lô?

"Đình Phong ... chị muốn về nhà!"

- Cố Hy Nguyệt, giọng gì đây? Này, chị khóc đấy à? Chết tiệt, mau gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến đón chị về!.

"..."

*Tut tut.*

...



Một lúc sau, một chiếc ô tô tiến đến đỗ gần Cố Hy Nguyệt.

Từ trong xe bước ra một thanh niên cao ráo điển trai, có điều trên khuôn mặt đẹp trai ấy không che giấu nổi nỗi tức giận.

Cậu bước đến bên người con gái trước mặt, nhìn cô một hồi không nén được mà chửi thề mấy câu.

"Là tên Mặc Dịch đó ức hϊếp chị đúng không Cố Hy Nguyệt? "

"Mau đi, đi theo tôi, tôi sẽ đập tên đó một trận trả thù cho chị."

Cố Đình Phong vùng vằng kéo tay Hy Nguyệt muốn dẫn cô về căn biệt thự kia.

Thấy cậu, cô cả vui mấy phần, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động.

Chí ít, trên đời này dường như vẫn có người quan tâm cô.

Từ khi nhà họ Cố nhận nuôi cô, ngoài Cha nuôi và cậu em trai không cùng huyết thống này ra thì dường như ai trong nhà họ cũng đều nhìn thấy Hy Nguyệt liền không vừa mắt, đôi khi có người còn lôi cô ra làm trò tiêu khiển.

"Đừng...làm ơn, chị không muốn về đó."

Cố Hy Nguyệt nắm chặt tay cậu giữ lại, ánh mắt khẩn khoản.

Nhìn vẻ mặt này, Cố Dình phong bất giác đỏ mặt quay đi, cậu che miệng ho húng hắng mấy cái rồi quay mắt hướng về phía chiếc xe ô tô đang đậu bên cạnh.

" Không về đó cũng được, vào xe đi. Về nhà. "

Sau khi vào xe Cố Đình Phong giúp cô thắt dây an toàn rồi quay qua lái xe.

Chiếc xe bon bon trên đường quốc lộ.

Cố Hy Nguyệt tựa đầu vào kính, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô định, không ngừng nghĩ đến những lời nói không chút nể nang kia.

"Chưa bao giờ và cũng không bao giờ ư."

Thật sự là vậy à...

Con người đôi khi cũng khó hiểu thật, nhất là người đàn ông lập dị mang danh chồng cô bao năm.

...



"Đang nghĩ gì vậy?"

Đang miên man trong dòng suy nghĩ liền bị Cố Đình Phong làm cho giật mình, Cố Hy Nguyện quay ra ngơ ngác nhìn quanh.

"Có chuyện gì sao?"

"Mau tháo dây an toàn rồi xuống xe, đến nơi rồi."

Sau khi ga lăng giúp Cố Hy Nguyệt mở cửa xe, cậu liền lấy cớ có việc, lên xe rời đi ngay.

Cố Hy Nguyệt lặng lẽ bước vào gia trang nhỏ, hứng khởi hít một hơi thật sâu rồi tiến vào nhà.

Cố Đình Phong có lẽ vẫn nhớ mối quan hệ giữa cô và người nhà Cố Gia không tốt lắm nên quyết định đưa cô về nơi này.

Nhớ xưa, mỗi lần Hy Nguyệt cãi nhau với Mặc Dịch đều là cậu đón cô về đây.

Tất cả...đều thật hoài niệm.

Vừa vào nhà có quản gia chạy đón, đây là dì Ngô - quản gia của gia trang này.

Dì Ngô thấy Hy Nguyệt thì quá vui mừng, lâu rồi cô chưa về đây rồi. Bà nhớ chính xác thì có lẽ là hơn một năm.

Từ khi cô mang thai đến lúc hạ sinh cô, cậu chủ nhỏ liền không được về đây lần nào nữa. Nhìn thân thể xanh xao của cô chủ chợt lòng dì nhói lên một niềm đau sót khó tả, cô chủ nhỏ này rốt cuộc vừa trải qua những chuyện gì chứ?

Bà nhanh bước tiến đến đỡ Cố Hy Nguyệt vào nhà, mắt vô tình liếc phải những vết bầm tím trên chân, tay cô liền không khỏi lo lắng.

" Tiểu thư, chân tay cô..? Mau lại kia, tôi lấy dầu thoa cho cô.?"

Cố Hy Nguyệt lắc đầu sống mũ cay cay.

"Tôi không cần đâu,...dì giúp tôi chuẩn bị chút quần áo, tôi muốn đi tắm."

Nghe cô nói, dì Ngô dù không muốn nhưng cũng đành gật đầu.

Bà ít nhiều cũng ở cạnh cô chủ này mười mấy năm, từng bước xem cô trưởng thành cũng có thể hiểu được tính cách cô bảy tám phần.

Từ nhỏ cô đã mắc bệnh tim bẩm sinh, cô không thể bị kích động quá nhiều. Mặc cho ông chủ, cậu chủ luôn tìm cách chạy chữa nhưng dường như cô chủ nhỏ không bao giờ tiếp nhận điều trị đàng hoàng.

Vẫn là may phúc, căn bệnh quái ác này không di truyền cho cô cậu chủ nhỏ.