Chương 1: Thất vọng.

" Tôi nói không làm chính là không làm, Mặc Dịch, tại sao anh lại không tin tôi?"

" Tôi là vợ anh mà...Rốt cuộc là tại sao?"

" Hơn năm năm, tôi bên anh hơn năm năm anh vẫn không thể hiểu tôi là như người như thế nào ư, tôi với anh ít nhiều cũng có với nhau hai đứa con rồi mà?"

Mặc Dịch tay vân vê ly rượu, đương còn đưa mắt nhìn người phụ nữ trước mặt một cách đầy chán ghét, nghe đến đây liền không khỏi tức giận đùng đùng.

*Choang.*

Tiếng thủy tinh va chạm với sàn nhà, vỡ vụn vang lên trong không gian lạnh lẽo. Mặc Dịch như thú giữ lao đến, hắn túm lấy tóc Cố Hy Nguyệt giật lại, mắt như muốn ghim dao xẻ thịt cô ra thành trăm, nghìn mảnh.

" Thứ phụ nữ ác độc như cô có tư cách gì làm vợ tôi? Đồ đàn bà ngu xuẩn. Hai đứa con thì sao, chuyện này cô tốt nhất đừng lôi chúng vào."

Nói rồi liền buông tay, Cố Hy Nguyệt đang chới với liền do anh thả tay đột ngột mà mất thăng bằng ngã nhào ra nền đất, tay chân va đập nhiều lần vào cạnh tủ, cạnh bàn.Sự đau đớn lan ra khắp cơ thể, khiến cô cắn chặt đầu lưỡi.

Mặc Dịch nhìn người con gái đang quằn quại dưới sàn chợt bật ra một tiếng cười khinh bỉ.

" Giả vờ tiếp, cô giả vờ tiếp đi. Cố Hy Nguyệt, trước đây tôi đúng là ngu mới bị cái bộ dạng đáng thương này của cô lừa gạt."

" Mặc Dịch tôi thật sự đã giải thích đi giải thích lại rồi là tôi không hề hại Thiến Thiến, cũng chẳng có ý đồ hại Tô Dịch Nhi tại sao anh vẫn không chịu tin."

" Thiến Thiến bị xe tông đâu phải do tôi? Về Tô Dịch Nhi hôm đó là cô ta tự gọi tôi lên sân thượng, tôi cũng không ngờ cô ta lại muốn tự sát, tôi thật sự không biết gì cả. Rốt cuộc phải nói thêm bao nhiêu lần nữa anh mới tin tôi đây?"

Cố Hy Nguyệt nén cơn đau gượng dậy, ánh mắt cô nhòe nước, gào lên nức nở. Cô vẫn cố giải thích, mặc cho sự tàn bạo lập dị của hắn, Cố Hy Nguyệt vẫn ngây ngô tin vào chút hi vọng le lói rằng hắn sẽ tin cô.

Là do cô thực sự yêu anh ta đến mù quáng.

Hay là cô thực sự quá ngu ngốc?

Mặc Dịch nhìn cô, hô hấp như đông cứng lại, có chút khó thở.

Mặc Thiến Thiến, em gái anh ba tháng trước bị cô đẩy ra đường xe mà tai nạn nhập viện, hôn mê bất tỉnh mấy tháng trời vẫn chưa có kết quả, tất cả đều có người làm chứng.Tô Dịch Nhi, người con gái anh yêu nhất cũng là bị cô ta hại đến suýt mất mạng.



Sau điều tra, bằng chứng đều đã được xác thực.

Cô còn muốn ngụy biện, muốn hắn tin cô?

Hoang đường.

Hắn một lần nữa tiến đến, đôi tay thô bạo bóp chặt lấy cằm nhỏ, đưa mặt cô lại gần, ép cô nhìn hẳn vào mắt hắn.

" Cô nghĩ cô tỏ ra đáng thương thì tôi sẽ mủi lòng sao?"

" Cô nghĩ làm sao tôi vẫn để cô ở đây, vẫn cho cô cái hư danh Mặc thiếu phu nhân. Cô nghĩ tôi còn tình cảm với cô nên mới làm vậy?"

"..."

" Cô mơ hơi xa rồi đấy Cố Hy Nguyệt, từ ngày Dịch Nhi trở về, cô đã không còn là gì với tôi nữa rồi."

" Nếu không phải vì Tô Tô và Đường Đường còn quá nhỏ, tôi sớm đá cô ra khỏi nhà này rồi."

Nghe đến đây Cố Hy Nguyệt liền như bị kích động. Trong l*иg ngực như quặn thắt lại từng cơn, từng nhịp đập đầy đau đớn, mắt ầng ậc nước.

" Vậy...từ trước đến giờ, anh đã bao giờ yêu tôi chưa Mặc Dịch?"

" Chưa bao giờ..và cũng không bao giờ."

Anh hờ hững đáp.

" Một chút tình cảm cũng không có ư?"

Mặc Dịch im lặng, câu hỏi của cô làn l*иg ngực anh hơi nhói, một cảm giác thực khó chịu. Ngược lại câu nói kia của hắn lại như lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào tim Cố Hy Nguyệt.

Cô bất lực khụy xuống, không kìm được mà bật khóc rất to..



" Mặc Dịch anh là tên khốn, tại sao, tại sao, tại sao hả? Đã không yêu tôi tại sao năm đó còn một mực đòi lấy tôi."

" Anh nói dối, tất cả đều là nói dối."

"Tại sao lại cho tôi một hy vọng rồi lại dập tắt nó như vậy?"

Thật nực cười, thì ra trước giờ vẫn là cô tự đa tình?

Trước đây hắn đối sử tốt với cô một chút liền nghĩ đó là tình yêu. Nghĩ lại càng thấy bản thân thật ngu xuẩn.

Thật ngốc nghếch.

Dẫu gì cô cũng chỉ là đứa con nuôi của nhà họ cố, không được mọi người coi trọng.

Vẫn cứ nghĩ cái ngày ấy anh khăng khăng đòi lấy cô, lầm tưởng Cố Hy Nguyệt này số may rồi, cuối cùng cũng tìm được người đàn ông của đời mình để dựa dẫm..

Vậy mà...

Đúng là cuộc đời...quá tàn nhẫn với cô rồi. Nghĩ rồi cũng lại thấy thật đau lòng thay

...

" Cố Hy Nguyệt, tôi sẽ không bao giờ để em buồn, không cho bất cứ ai bắt nạt em nữa."

" Anh đừng nói, em không tin luôn đâu đấy. Phải dùng hành động chứng minh nữa."

" Được, tôi sẽ đùng hành động để chứng minh cho em thấy.."

Người con trai ba năm trước từng hứa yêu thương bảo vệ tôi dường như...đã không còn.

Vẫn là để tôi hận anh như vậy sao?

Đáng ghét thật đấy...Mặc Dịch.