Chương 99: Không có nếu như

"Đừng bá đạo vậy được không, cái gì cũng là của anh, em cũng do anh quản, vậy em kết hôn với anh thì được gì?" Lâm Nhan cảm thấy Tạ Phong Trần quá ngây thơ, nhịn không được mà nở nụ cười.

"Anh là của em, anh do em quản!" Tạ Phong Trần bỗng nhiên đè người qua, đặt môi lên môi cô, hơi thở nóng rực phà vào cô, tiếng nói khàn khàn mang theo ý cười, vừa gợi cảm lại vừa quyến rũ.

"Muốn quyến rũ em à?" Lâm Nhan nhướng mày, cảm thấy Tạ cẩu càng lúc càng cơ hội rồi.

"Vậy em thích không?" Ánh mắt anh sáng quắc tựa như muốn hút cô vào vậy, cánh môi mỏng lúc đóng lúc mở, bầu không khí vô cùng mập mờ.

Trái tim Lâm Nhan run lên mạnh mẽ, có lòng muốn dốc sức k1ch thích Tạ cẩu, cô há mồm cắn anh một cái, ngón tay nâng cằm anh lên, nở nụ cười ngả ngớn, "Thích nha!"

Bờ môi Tạ Phong Trần bị đau nhưng nhìn thấy ý cười mênh mông trong mắt cô làm anh có cảm giác như được mở cờ trong bụng, trong lòng lâng lâng, cả không gian dường như ngập tràn mật ngọt, đây là lời lãng mạn nhất mà Lâm Nhan từng nói qua với anh.

Tốt quá, cuối cùng Lâm Nhan cũng trở thành vợ anh.

"Vợ ơi!" Trong lòng Tạ Phong Trần vô cùng kích động, hô một tiếng.

"Uhm." Lâm Nhan bị một tiếng "vợ ơi" kéo dài của người đàn ông này làm nổi hết da gà da vịt nhưng cô cảm thấy có gì đó khác lúc trước. Lúc trước cô trách anh gọi bậy gọi bạ nhưng bây giờ đã có thể, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

"Vợ ơi!" Tạ Phong Trần lại kêu thêm một tiếng.

"Uhm."

"Vợ ơi?" Tạ Phong Trần có hơi buồn bực, vừa mong chờ vừa hụt hẫng, vậy mà Lâm Nhan cũng không thèm kêu lại một tiếng "chồng".

Lâm Nhan nghi ngờ, "Làm gì vậy? Sao anh cứ lặp đi lặp lại vậy?"

"Có phải em nên thay đổi cách xưng hô rồi hay không?" Tạ Phong Trần nhíu mày nhắc nhở.

"Cái gì cơ?" Lâm Nhan không kịp phản ứng.

"Kêu chồng!"

Lâm Nhan mím môi, "..."

Lâm Nhan thật sự không thể thốt ra lời, ép được cô gọi mới là lạ đấy, cô nhớ rõ lúc trước mình vừa xuyên tới có gọi tên đàn ông chó má này một tiếng "chồng", tên thối tha này giận dữ mắng chửi rằng đầu óc cô có bệnh nha!

"Tạ cẩu!" Lâm Nhan nghĩ tới việc lúc đó, không nhịn được mà mắng một câu.

"Em gọi anh là gì?" Tạ Phong Trần nheo mắt lại, có hơi không thể tin vào lỗ tai của mình, không gọi "chồng" thì thôi, mắc gì chửi người ta chứ?

"Tạ cẩu, lúc trước em gọi anh là chồng, anh mắng em có bệnh, bây giờ em muốn chửi anh như vậy đấy." Lâm Nhan nói xong thì hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, vô cùng bất mãn.

"..." Tạ Phong Trần đau đầu, cho nên đây chính là nghiệp do anh tạo ra lúc trước sao?

"Vợ à, người ta nói lấy chồng lấy chó theo chó, bây giờ em mắng anh, không phải là em tự mắng chính mình sao?"

"Lăn!" Lâm Nhan cũng không phản ứng kịp, chính mình cũng bị liên lụy, đột nhiên cô đẩy anh ra, đá tới một phát.

"Được, vợ đừng nóng, anh lăn ngay!" Tạ Phong Trần cười gian, ấn cô vào trong lồ ng ngực mình một cái, trực tiếp chặn môi Lâm Nhan lại

Đêm tân hôn, lửa gần rơm, không thể nào cứu vãn tình thế. Lâm Nhan cảm thấy đàn ông chó đúng là chó, không lăn lộn chơi đùa cô thì không vui, thắt lưng cô cũng sắp gãy rồi, cô đạp anh một phát, buồn bực vô cùng, "Em mệt lắm rồi, buông ra, lăn đi!"

"Vợ à, không phải đang lăn sao? Sao lại tức giận rồi?" Tạ Phong Trần nở nụ cười gian xảo, lại đặt thêm một nụ hôn xuống, vẻ mặt vô tội.

"Anh lăn ở đâu chứ... Lăn cái mẹ anh đó! Em nói anh lăn ngay, buông em ra, không phải kêu anh lăn em... Anh lăn xuống giường mau." Lâm Nhan vịn eo, thiếu chút nức tức hộc máu, tên đàn ông thối này vô cùng không biết xấu hổ, còn có ai xuất sắc hơn anh sao?

Vài ngày sau, Lâm Nhan đều trốn tránh người nào đó.

Hai người đang trong giai đoạn tân hôn, ngọt ngào suôn sẻ, bởi vì lý do sức khỏe của mẹ Sở nên không có sắp xếp tuần trăng mật. Lâm Nhan cũng đã thương lượng với Tạ Phong Trần, quyết định ở lại Bắc Thành đón năm mới với mẹ Sở, Tạ phu nhân và ông cụ Tạ cũng nhất trí đồng ý.

Cả gia đình nhà họ Sở hòa thuận vui vẻ, nhưng nhà họ Lâm ở Hải Thành đón năm mới bằng một trận gà bay chó sủa, Lâm phu nhân còn chưa cầm chứng cớ đến tát vào mặt tuesday, thế mà ả đã mang theo con riêng từ từ chạy đến dưới địa bàn của Lâm phu nhân mà khıêυ khí©h. Bê bối của nhà họ Lâm bây giờ đã trở thành chuyện cười, là đề tài trong mỗi lúc rảnh rỗi của giới thượng lưu, Lâm phu nhân cảm thấy mình sĩ diện cả đời, kiếm được thể diện cả đời nhưng vào tuổi xế chiều lại bị ả tuesday và con riêng của ả giẫm lên không chừa chút nào, bà vô cùng thất vọng về chồng mình, quyết định ly hôn.

Hôn nhân của nhà giàu có lợi ích như cành lá đan chen rất khó gỡ, chuyện ly hôn nào dễ dàng như vậy nhưng Lâm phu nhân đã gặp Lâm Sanh một lần, sau đó liên hệ với luật sư mà mẹ Sở giới thiệu.

Lâm Nhan không có thời gian quan tâm đ ến những việc này, đây là năm đầu tiên cô trở lại nhà họ Sở, là năm đầu tiên cô sống chung với mẹ Sở, có lẽ cũng là năm cuối cùng. Mẹ Sở cố gắng chịu đựng bệnh tật muốn xuống bếp, tự tay làm cơm tất niên, tất nhiên là Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm không đồng ý, bố Sở cũng không chịu. Cuối cùng mẹ Sở và mấy đứa con cùng nhau làm sủi cảo, Sở Mộ Trầm cho bố Sở làm trợ thủ, làm một bàn tràn ngập các món ăn ngon và phong phú, người một nhà vây cùng một chỗ ăn cơm tất niên, xem tiết mục cuối năm, đón giao thừa, xem pháo hoa. Người lớn trong nhà phát lì xì cho cô và Tạ Phong Trần, Lâm Nhan cảm thấy từ lúc mình trưởng thành đến giờ, đây là một bữa tối vui vẻ, ấm áp và náo nhiệt nhất.

Bên cạnh có người thân, có chồng, không còn cảm giác cô độc nữa.

Cô nhìn bông tuyết bay từ trên không xuống, cô nghĩ nếu mẹ cô trên trời nhìn thấy cô có cuộc sống hạnh phúc như vậy thì cũng sẽ mừng cho cô, dù sao, ở trong thế giới này cũng có nhiều người yêu cô như vậy.

"Đang nghĩ gì đó?" Tạ Phong Trần nhìn Lâm Nhan sững sờ nhìn cửa sổ, dường như đang trôi và thế giới mà anh không thể chạm tới, rõ ràng người ngay ở trước mặt anh nhưng anh cảm giác cô cực kỳ xa xôi, trong lòng có hơi bất an, bỗng nhiên đưa tay ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi.

Lâm Nhan phục hồi tinh thần, quay đầu mỉm cười với anh, giống như đang cảm khái, "Anh có tin rằng có một thế giới khác đang tồn tại song song không? Anh nói xem có phải người thế giới đó cũng đang ăn tiệc tất niên không?"

Tạ Phong Trần có hơi bất ngờ nhìn Lâm Nhan, anh không ngờ cô lại có cách nghĩ ngây thơ như vậy, "Có lẽ vậy, sao đột nhiên lại hỏi những điều này?"

"Không có gì? Tại em xem tiểu thuyết xuyên không hơn nhiều nên nhịn không được mà tò mò. Nếu có người thật sự xuyên không, vậy những thế giới kia sẽ như thế nào?" Lâm Nhan nở nụ cười.

"Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống nhưng cũng cao hơn cuộc sống, có trí tưởng tượng là chuyện tốt nhưng miên man suy nghĩ thì không tốt rồi." Tạ Phong Trần không khống chế được mà có cảm giác cực kỳ không thích cô như vậy.

"Nếu ngày nào đó, em cũng xuyên không, hoặc là người nào đó xuyên vào trong thân thể em, vậy anh có nhận ra em không?" Lâm Nhan giật mình, nở nụ cười và hỏi.

"Không có nếu, mới kết hôn đã nghĩ tới chuyện bỏ chồng à?" Tạ Phong Trần nhíu mày, không thích loại giả thuyết hư vô mờ mịt này của Lâm Nhan, hai tay càng siết chặt cô thêm một chút.

"Nhưng mà anh không phát hiện em khác lúc trước hay sao?" Lâm Nhan nói đến đây thì cảm thấy hứng thú, như có như không mà dẫn đường.

"Khác chứ, dường như em thay đổi thành một người khác vậy nhưng mặc kệ em biến thành dạng gì, đêm đó ở biệt thự Thiên Hải, em thật sự rất đáng yêu, rất mê người, em chính là người mà anh muốn, vợ à, hiện tại anh chỉ thích em." Tạ Phong Trần cũng không né tránh, nói sự thật.

Trong lòng Lâm Nhan bỗng nhiên trở nên mềm mại, miệng của Tạ cẩu thật sự là càng lúc càng khiến người ta vui vẻ, mở miệng ra toàn là lời ngon tiếng ngọt.

"Uhm, bây giờ em cũng thích anh." Lâm Nhan đáp lại lời anh.