Chương 26: Tôi chờ em

Hành động của Chu Mặc khiến trái tim vốn nguội lạnh của cô trở nên ấm áp, bắt đầu biết cách đập loạn nhịp trước một người khác. Cô không nghĩ anh sẽ lo lắng cho cô, hoặc quá lắm là anh sợ cô mềm lòng trước miệng lưỡi ngọt ngào của Đường Tư Vũ nên mới đến. Không ngờ...

Phó Ngọc Thu biết được điều này, trong lòng vui phơi phới như đón xuân. Khóe miệng cô càng nhếch cao hơn, cả người lâng lâng bay bổng. Ngay khi đã vào trong xe, cô cũng không để ý đến. Chu Mặc nhìn cô như vậy cũng cảm thấy vui lây, anh điểm nhẹ lên mũi cô, khẽ cười nói:

"Em vui đến mức này sao?"

Cô chớp mắt nhìn anh, cũng không giấu giếm mà thẳng thắn đáp:

"Đúng vậy, tôi rất vui. Anh là người đầu tiên ngoài cha tôi thật lòng lo lắng cho tôi đấy. Anh trai à, nếu hiện tại không có người, tôi rất muốn nhào đến hôn anh mấy cái."

Nói rồi, cô nháy mắt tinh nghịch với anh, cười hì hì hai tiếng. Cô vốn chỉ muốn nói đùa vài câu cùng anh, không ngờ lại nghe anh trả lời:

"Triệu Nam không phải người ngoài, em có thể thoải mái hôn tôi nếu muốn."

Nụ cười trên môi cô nháy mắt cứng đờ, Phó Ngọc Thu hơi liếc nhìn Triệu Nam đang lái xe ở ghế trước, lập tức lắc đầu từ chối:

"Tôi đùa thôi mà, anh đừng nghĩ nhiều. Anh trai à, da mặt tôi mỏng lắm, không dám đâu."

Chu Mặc cũng không ép, nâng tay xoa đầu cô, ánh mắt lại như có như không nhìn về phía Triệu Nam. Tấm lưng người đằng trước đang lái xe bất giác cứng đờ, lập tức ngồi thẳng lên. Triệu Nam khóc không ra nước mắt. Anh đâu có muốn cản trở ông chủ cùng bà chủ tương lai ân ái thân thiết với nhau, anh đang cố gắng hòa mình vào không khí mà.

Phận dân độc thân như anh cũng đau khổ lắm chứ, còn bị ông chủ ghim như vậy. Triệu Nam tổn thương sâu sắc, anh muốn kháng nghị, muốn nổi dậy đấu tranh! Thế nhưng anh không dám, chỉ có thể ngậm ngùi an ủi trái tim nhỏ bé của mình.

"Nơi này, hình như đâu phải đường về nhà tôi?" - Phó Ngọc Thu lơ đãng nhìn ra bên ngoài, kiềm không được lên tiếng hỏi. Cô nhìn thấy phía trước là Cục dân chính, lập tức cảm thấy khó hiểu. Chẳng phải cô đã làm xong đơn ly hôn với Đường Tư Vũ rồi à? Anh dẫn cô đến đây để làm gì nữa vậy?

Nhìn cô gái nhỏ ngẩng đầu lên đối diện với anh, trong mắt tràn đầy hoang mang cùng mờ mịt, khiến con ngươi trong suốt như thơ như mộng vô cùng xinh đẹp. Anh nhịn không được hôn nhẹ lên mi mắt cô, mỉm cười giải thích:

"Tôi dẫn em đi làm giấy chứng nhận kết hôn với tôi."

Phó Ngọc Thu mấp máy môi muốn trả lời thì lúc này xe đã dừng trước Cục dân chính. Anh nắm tay cô dẫn vào bên trong. Nữ nhân viên thấy người đến, lại còn là đôi nam nữ có giá trị nhan sắc cao, lập tức niềm nở cười hỏi:

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho hai người?"

Chu Mặc nhìn nữ nhân viên, nắm chặt tay cô gái bên cạnh, đáp:

"Chúng tôi muốn làm giấy chứng nhận kết hôn."

Nữ nhân viên liền nói cho anh nghe các bước đăng ký cùng các thủ tục phải làm. Anh nói lời cảm ơn với người nhân viên nọ, sau đó không nói hai lời liền dẫn theo Phó Ngọc Thu, từng bước làm đầy đủ thủ tục rồi đi lấy giấy chứng nhận kết hôn. Một đường đi đều là anh chủ động làm, còn cô vẫn cứ ngơ ngác chìm vào suy nghĩ riêng.

Cho đến lúc vào trong xe, cô mới tìm lại được tiếng nói của mình. Phó Ngọc Thu mở to mắt nhìn anh, kinh ngạc đến mức nói không rành mạch:

"Anh... anh không đùa? Tôi cứ nghĩ chúng ta không cần giấy chứng nhận kết hôn."

Chu Mặc hơi chau mày, có chút không hiểu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, trả lời:

"Sao lại không làm? Chẳng phải cặp vợ chồng nào cũng sẽ đến Cục dân chính làm loại giấy này à?"

Đối diện với nghi hoặc của anh, Phó Ngọc Thu không biết trả lời thế nào. Cô cười ngượng hai tiếng, lảng tránh ánh mắt của anh. Làm sao cô có thể nói với anh rằng cô chỉ nghĩ đây là một hợp đồng hôn nhân, không cần làm nhiều thứ rắc rối đó. Anh tốt với cô như vậy, làm nhiều thứ vì cô, Phó Ngọc Thu thật sự không nỡ tổn thương anh. Cô chần chừ một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng:

"Vậy... hôn lễ chắc sẽ không tổ chức đâu nhỉ?"

Càng về sau, giọng nói của Phó Ngọc Thu càng nhỏ. Cô cảm thấy việc mình đi đến hôn nhân thứ hai không có gì vẻ vang cả. Không cần phải làm đám cưới linh đình sẽ đỡ khiến người khác bàn tán dị nghị nhiều điều không hay. Đối với việc bị người khác nói ra nói vào, ít nhất cũng không gây trở ngại nhiều cho cô, nhưng với anh thì khác. Cô đến việc đi tù cũng đã có, còn sợ gì bị người ghét bỏ, nhưng Chu Mặc không giống cô. Anh là chủ tịch, chắc chắn sẽ bị người soi mói nhiều hơn.

Hơn nữa, chỉ là một hợp đồng hôn nhân có lợi cho đôi bên, cô nghĩ không cần phải rắc rối lắm điều như thế. Phó Ngọc Thu mím môi, trong lòng không hiểu sao có chút phiền muộn không nói nên lời.

"Tại sao? Em không thích à?" - Chu Mặc xoa tóc cô, ngữ điệu bình thản nhẹ nhàng hỏi.

Phó Ngọc Thu hoàn toàn không có sức chống cự đối với sự dịu dàng đặc biệt chỉ dành riêng cho cô của Chu Mặc. Cô vốn im lặng không muốn nói, nhưng lại sợ anh nghĩ nhiều, không tình nguyện trả lời:

"Kết hôn lần thứ hai đâu có vẻ vang gì, người khác nhìn vào sẽ ghét bỏ tôi. Hơn nữa, những lời nói về cũng sẽ không hay, không tốt cho sự nghiệp của anh."

Nghe được lời cô nói, lo lắng trong anh liền giảm bớt một nửa. Chu Mặc sợ rằng vì cô kết hôn với anh mà không muốn tổ chức đám cưới, hóa ra không phải thế. Khóe môi anh hơi cong lên, trong đôi mắt lãnh tĩnh thoạt qua tia ôn hòa cùng dịu dàng. Anh ôm cô vào lòng, chóp mũi hơi cọ vào tóc cô, vui vẻ hưởng thụ hương bạc hà chỉ có ở Phó Ngọc Thu.

"Em không cần lo điều đó. Tôi cam đoan với em sẽ không ai dám bàn tán dị nghị gì về em."

"Nhưng mà..." - Phó Ngọc Thu mím môi, chân mày nhỏ hơi chau lại.

"Ngoan, tôi chắc chắn sẽ không có chuyện đó. Em xứng đáng có một đám cưới tốt hơn." - Chu Mặc hôn nhẹ lên trán cô, sau đó thấp giọng cười nói - "Chẳng ai kết hôn mà không làm đám cưới cả."

Cô nhìn anh một lúc, nhận thấy trong mắt anh là cưng chiều cùng chân thành mà Đường Tư Vũ không có, liền gật nhẹ đầu. Phó Ngọc Thu không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Dường như cô càng lúc càng không có sức kháng cự đối với sự ôn hòa của Chu Mặc. Cô biết như vậy là không hay, nếu anh giống Đường Tư Vũ phản bội cô một lần nữa, chắc chắn cô sẽ không chịu được. Nhưng mà Phó Ngọc Thu tin anh, dù quen biết anh chưa lâu.

Cô hơi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa xe, cố gắng khiến cả người thả lỏng, thế nhưng trái tim cứ đập mỗi lúc một nhanh. Cô nhìn khoảng trời xanh trong nọ, có chút ngẩn người. Cô nghĩ về tương lai của mình, liệu rằng bước đi này của cô có thật sự đúng đắn hay không?

"Em có muốn quay về nhà họ Phó không?" - Chu Mặc không quen nhìn cô im lặng như thế, anh cố gắng tìm kiếm một chủ đề nào đó để được nói chuyện cùng cô.

Nghe thấy anh hỏi, cô liền quay lại nhìn anh, hơi do dự nói:

"Tôi... cũng không biết nữa."

Đó là nhà của cô, hiện tại lại không phải thế. Nhà chính là nơi cô có thể cởi bỏ lớp mặt nạ cùng những phiền lo ở ngoài xã hội. Thế nhưng bây giờ về nơi đó, cô không thấy thoải mái, trái lại lúc nào cũng phải căng thẳng đối đầu cùng mẹ kế và em gái. Cô thật sự không muốn ở nơi như thế.

Anh nhìn ra sự lo lắng của cô, liền đưa ra đề nghị:

"Em có muốn đến ở cùng tôi không?"

"Hả?" - Phó Ngọc Thu trợn tròn mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Cái gì? Đến sống cùng anh á? Việc táo bạo như vậy, cô còn không dám nghĩ đến, vậy mà anh lại có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy.

Nếu đến đó, người khác sẽ nghĩ cô thế nào? Ngay cả anh, miệng lưỡi người đời cũng sẽ không tha. Họ sẽ nói rất nhiều thứ khó nghe, chắc chắn còn hơn cả việc cô kết hôn lần hai nữa. Hơn nữa, cô cũng sợ. Phó Ngọc Thu mím môi, đầu hơi cúi thấp, không trả lời.

Chu Mặc sao không biết cô đang nghĩ gì, ngón tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Anh hơi híp mắt lại, nhếch môi cười nói:

"Sao lại không trả lời? Em lo lắng gì à? Hay là em sợ tôi ăn thịt em?"

Vừa nói, anh vừa từ từ tiến lại gần mặt cô. Phó Ngọc Thu cảm nhận hơi thở nóng rực của người này phả lên da thịt mình, gương mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ ửng lên. Cô cắn môi, trừng mắt nhìn anh.

"Sợ gì chứ? Anh tránh xa ra một chút, cẩn thận tôi cắn anh đấy."

Nhìn dáng vẻ giận dữ vô cùng đáng yêu của cô gái nhỏ bên cạnh, Chu Mặc lập tức bật cười, điểm nhẹ lên mũi cô mà nói:

"Được rồi, được rồi. Em đừng lo lắng như thế. Nếu em đến, chúng ta sẽ ở hai phòng riêng biệt, em không cần sợ tôi sẽ làm gì em."

Cô chớp mắt nhìn anh, con ngươi trong suốt hiện lên tia kinh ngạc. Cô lại nghĩ lầm cho anh rồi sao? Phó Ngọc Thu mấp máy môi, cẩn thận dò hỏi:

"Anh nói thật à?"

Chu Mặc dịu dàng xoa tóc cô, khóe môi hơi cong lên đáp:

"Ừ, tôi đã lừa em lần nào đâu. Ngọc Thu, tôi thật lòng theo đuổi em. Chỉ khi nào em yêu tôi và đồng ý cho phép, tôi mới chạm vào em."

Phó Ngọc Thu ngơ ngác nhìn anh, không hiểu sao đáy lòng có chút rung động. Trái ngược hoàn toàn với Đường Tư Vũ, anh chịu lắng nghe ý kiến của cô, đồng ý chấp nhận chờ đợi cô. Trong khi Đường Tư Vũ chỉ muốn cùng cô làm chuyện đó trước hôn nhân, chưa từng hỏi xem cô có nguyện ý hay không. Trái tim nhỏ bé trong l*иg ngực cô bắt đầu gia tăng nhịp đập, khóe mắt hơi cay cay, cô hít sâu một hơi, mím môi. Lời nói của anh khiến cô rất cảm động.

Chu Mặc cười một tiếng, ôm chặt lấy cô gái nhỏ bé này, ôn hòa thì thầm:

"Tin tưởng tôi, Ngọc Thu. Tôi sẵn sàng chờ đợi em."