Chương 456: May mắn em đã không bỏ cuộc

Buổi tối Phó Đình Viễn trở về đón Du Ân, Du Ân nghịch ngợm cầm theo làn váy đi dạo một vòng trước mặt anh rồi cười hỏi: “Thế nào?”

Trong mắt Phó Đình Viễn chứa đầy sự ngạc nhiên, anh đã tưởng tượng qua hình ảnh của Du Ân qua lời chị họ của cô, nhưng khi tận mắt chứng kiến anh vẫn bị sốc.

Anh đi tới ôm cô vào trong ngực, buồn rầu thở dài: “Anh muốn đưa em ra ngoài, để mọi người biết đến em, nhưng lại không muốn mọi người thấy vẻ đẹp của em.”

Du Ân nói: “Cái đẹp ở trong mắt kẻ si tình, có lẽ chỉ có anh thấy em đẹp, nhưng người khác lại không thấy vậy.”

Phó Đình Viễn hừ nói: “Sao lại chỉ có anh cảm thấy em đẹp? Chung Văn Thành, còn có Chu Dật và Hà Vĩ Niên, không phải đều yêu thích em sao?”

Du Ân: “…”

Sao anh lại nhắc tới chuyện cũ ngày xưa rồi?

Cô còn chưa kịp nói gì, Phó Đình Viễn lại ôm cô vào lòng: “Mấy ngày nữa em đi xem kịch bản, em tránh xa Chu Dật một chút!”

Mặc dù bây giờ anh và Du Ân đã công khai mối quan hệ, mặc dù Chu Dật đã thỏa hiệp, nhưng không có nghĩa Chu Dật có thể ngừng yêu thích cô.

Phó Đình Viễn quyết định, sẽ quay đầu lại dạy dỗ Chu Dật với tư cách là một ông chủ, để tên đó không tiếp xúc với Du Ân, đỡ bị người ngoài có tâm địa không tốt truyền tiếng xấu ra ngoài.

Du Ân đau đầu vì anh nhắc đến Chu Dật, đẩy anh ra: “Anh mau đi thay quần áo đi.”

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hai người ngồi xe đi tới sảnh tiệc, vừa xuống xe đã bị phóng viên vây quanh cửa.

Bữa tiệc này không cho phép phóng viên vào, vì vậy các phóng viên chỉ có thể đứng chờ trước cửa, điên cuồng chụp ảnh và phỏng vấn những người tham gia bữa tiệc.

Phó Đình Viễn và Du Ân đồng thời xuất hiện, các phóng viên đều rất hưng phấn, vì đây là lần đầu tiên họ cùng xuất hiện trong một khung hình sau khi công khai mối quan hệ, hai người ngay lập tức bị vây quanh.

Thật ra các phóng viên biết vị phu nhân trước đây và tương lai này rất ưa nhìn, nhưng đêm nay trông cô rất cao quý và tao nhã, giống như thiên nga trắng, vẫn là bọn họ bị cô làm kinh ngạc.

Phó Đình Viên không chấp nhận cuộc phỏng vấn của phóng viên, bởi vì anh biết Du Ân không quen, cũng không thích.

Hơn nữa đây không phải dịp công khai để nói vài câu với bọn họ, vì vậy anh dứt khoát phớt lờ những câu hỏi của phóng viên đang vây quanh, ôm vai Du Ân đi thẳng vào trong bữa tiệc.

Quan trọng nhất là Phó Đình Viễn sợ Du Ân lạnh, mặc dù trên người cô được anh khoác cho chiếc áo vest dày, nhưng Phó Đình Viễn vẫn muốn nhanh chóng đưa cô vào trong đại sảnh bữa tiệc ấm áp.

“Phó tổng, Phó tổng!”

“Ngài nói vài câu đi.”

“Du tiểu thư, hay là cô nói vài câu đi?”

Các phóng viên đuổi theo phía sau họ, nhưng cũng chẳng phỏng vấn được cái gì.

Một tay Du Ân nắm lấy cổ áo vest mà Phó Đình Viễn đã khoác trên người cô, một tay bị Phó Đình Viễn kéo đi.

Có lẽ vì quá sốt ruột, cho nên cô đã buông lỏng tay đang nắm lấy áo, áo vest trên vai chợt rơi xuống, để lộ tấm lưng trắng nõn xinh đẹp trước mặt phóng viên.

Cảnh đẹp như vậy sao phóng viên có thể không nhanh chóng chụp lại? Vì vậy họ nhanh chóng giơ camera lên chụp ảnh.

Phó Đình Viễn kịp thời nhặt áo lên đồng thời quấn chặt lấy cô, quay đầu liếc nhìn đám phóng viên này.

Tất cả điều này đều được các phóng viên ghi lại, tấm lưng trắng nõn mịn màng nhanh chóng trở thành hot search, kèm theo hình ảnh Phó Đình Viễn nhanh chóng giúp cô mặc lại áo vest một lần nữa lại bị cư dân mạng trêu chọc:

/Ánh mắt khi Phó tổng quay đầu lại hận không thể gϊếŧ hết đam phóng viên chụp ảnh đó./

/Sao Phó tổng phải khẩn trương vậy, lát nữa vào bữa tiệc cũng phải cởi ra thôi, như vậy chúng ta cũng có thể thưởng thức tấm lưng tuyệt đẹp của cô ấy./

/Nếu có thể tôi tin Phó tổng chắc chắn muốn tìm miếng vải che hết phần lưng và ngực của Phó thái thái./

/Phó tổng có tính chiếm hữu cao vậy sao./

Bản thân Phó Đình Viễn cũng không hiểu tại sao, rõ ràng bản thân là một người lạnh lùng khó tiếng cận, vì sao mỗi khi chuyện giữa anh và Du Ân lên hot search, mọi người luôn trêu ghẹo anh, ai cho họ dũng khí đó?

Nhưng chuyện này để sau đi, Phó Đình Viễn ôm Du Ân đi vào bữa tiệc, ngay khi anh cởϊ áσ vest trên người Du Ân đưa cho phục vụ để treo lên, thì có người đi tới chào hỏi nói chuyện với họ.

Đu Ân nhất thời có hơi lo lắng, thế nhưng vẫn nở nụ cười duyên dáng trên môi.

Người đến là một người đàn ông trung niên, nhìn có có vẻ khoảng bốn năm chục tuổi, tay cầm ly rượu trêu ghẹo Phó Đình Viễn: “Ai nha Phó tổng, thật là hiếm thấy, cuối cùng ngài cũng đưa Du tiểu thư ra ngoài cho chúng tôi ngắm nhìn.”

Phó Đình Viễn cười nói: “Thật hiếm phải không, tôi dụ mãi mới mời được cô ấy tham dự cùng tôi.”

Anh nói hoàn cảnh của mình rất đáng thương, Du Ân không nhịn được nhìn anh một cái.

Anh ra vẻ khốn khổ lắm, nào có giống dáng vẻ hung dữ mà cô vừa thấy chứ.

Người đàn ông trung niên kia nhìn Du Ân khen: “Du tiểu thư xinh đẹp như tiên nữ, sau này nên tham gia nhiều bữa tiệc như vậy hơn.”

Du Ân rất ngại ngùng khi được khen, Phó Đình Viễn kịp thời giúp cô trả lời, nhìn cô cười: “Nhìn đi, mọi người đều cảm thấy em nên đi cùng anh nhiều hơn.”

Người đàn ông trung niên kia nở nụ cười sảng khoái: “Phó tổng, không nghĩ ngài sẽ làm nũng như một đứa trẻ.”

Phó Đình Viễn: “…”

Làm nũng?

Anh làm nũng lúc nào?

Dùng từ làm nũng này với một người lạnh lùng như anh ta, có thích hợp không?

Nếu không thích hợp thì đừng nói.

Người đàn ông trung niên kia gật đầu đáp lại nghiêm túc: “Những lời mà ngài vừa nói, không phải là làm nũng sao?”

“Nhìn đi, mọi người để cảm mọi người đều cảm thấy em nên đi cùng anh nhiều hơn.” Người đàn ông trung niên nhắc lại câu nói của Phó Đình Viễn: “Anh nghe xem, nghe một chút, đây không phải là đang làm nũng sao?”

Phó Đình Viễn không cảm thấy gì khi nói câu này, nhưng khi nghe thấy câu nói từ miệng của người đàn ông này, anh đột nhiên cảm thấy nổi da gà.

Anh có như vậy sao?

Không nghĩ tới chủ đề này nữa, anh vội vàng chuyển chủ đề khác, sau khi người nọ rời đi, Du Ân hỏi anh: “Sao anh lại làm vẻ mặt đáng thương trước mặt người ta vậy?”

Phó Đình Viễn nhìn cô: “Đáng thương lúc nào? Anh chỉ đang nói sự thật thôi.”

Du Ân không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn anh, trao cho anh ánh mắt để anh hiểu.

Cái gì mà dụ dỗ cô mãi thì cô mới đi cùng anh? Không phải anh vừa thuyết phục cô, cô đồng ý ngay sao.

Phó Đình Viễn bất đắc dĩ, đành ôm eo cô nói thật: “Anh đáng thương như vậy, dường như mọi chuyện anh đều nghe theo em, bọn họ sẽ càng coi trọng em hơn.”

“Vì trước đây anh không coi trọng em, cho nên những người xung quanh mới bắt nạt em, không để em vào mắt.”

“Bây giờ anh đã hiểu, muốn bảo vệ em để người khác không bắt nạt em, đầu tiên phải để em vào trong lòng anh, yêu em chiều em và tôn trọng em.”

Du Ân không nghĩ vì nguyên nhân này mà Phó Đình Viễn mới làm vẻ đẹp đáng thương, mọi nơi mọi lúc anh đều nghĩ cho cô, trái tim cảm thấy ấm áp và ngọt ngào.

Đúng vậy, bây giờ trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình và Phó Đình Viễn sẽ có thời gian ngọt ngào, cô từng cho rằng cô và Phó Đình Viễn có thể sống một cuộc sống tôn trọng nhau thì cũng không tệ.

Không ngờ bây giờ cô đã có sự hạnh phúc và ngọt ngào từ Phó Đình Viễn, bỗng nhiên cô nhớ tới một câu hát:

‘Cuối cùng cũng chờ được anh, suýt nữa thì bỏ lỡ anh.

Cuối cùng cũng chờ được anh, may mắn em đã không bỏ cuộc.’