Chương 5

Trên mạng tranh cãi náo nhiệt thế nào, Văn Đường chẳng hề hay biết. Khó khăn lắm cậu mới có được chút rảnh rỗi, vừa về đến nhà đã lấy một xấp giấy A4 cùng mấy cây bút đen, ghi lại toàn bộ những việc cậu đã làm trước kia thật cẩn thận.

Chỉ khi ghi ra như vậy, cậu mới có thể nhớ thật kỹ những tổn thương cậu gây ra cho mọi người.

Cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng so với những người từng bị hắn tổn thương, so với những người từng thật lòng thích cậu, thì những điều ấy chẳng đáng là bao. Sau bao lần gạch gạch xóa xóa, Văn Đường viết đến những dòng cuối cùng: “Tôi không có tư cách làm người nổi tiếng, không đáng làm tấm gương để mọi người noi theo, đã để những người yêu thích tôi phải thất vọng.”

Văn Đường viết lại thêm một lần nữa, rồi chụp đăng lên Weibo của mình, ghim lên đầu trang, sau đó quay về màn hình chính, mở tất cả những tin nhắn ra. Trong nháy mắt, âm báo điện thoại rung liên hồi, trông như muốn nhảy lên tới nơi.

“…” Thế trận lớn như vậy dọa Văn Đường sợ ngây người, cậu lập tức thoát ra khỏi mục tin nhắn.

Dưới bài Weibo của cậu, cứ mười giây lại có hơn một ngàn bình luận mới.

[Hối hận cũng đã muộn, muốn làm minh tinh, trước tiên phải học cách làm người!]

[Lại làm gì đấy, muốn tranh thủ sự đồng tình à? Đừng chạy theo chúng tôi mà nói sẽ thay đổi gì gì đó, nói cho cậu biết, chúng tôi không muốn bị dắt mũi đâu!]

[Tặng cậu hai chữ – há há]

[Cơ mà chữ viết tay cậu ta dễ nhìn ghê.]

[Ai mà biết có phải chính tay cậu ta viết không? Loại người như cậu ta, có khả năng là thuê người viết thay đấy.]

[Từng thích anh, nhưng cũng chỉ là đã từng, mong anh nói được làm được, mau chóng rời khỏi giới giải trí.]

Văn Đường trả lời bình luận này [Cảm ơn vì đã từng thích tôi, tôi sẽ rời khỏi giới giải trí nhanh thôi.]

[Mỗi ngày phải tới kiểm tra, hôm nay Văn Đường rời khỏi giới giải trí chưa? Chính miệng Văn Đường nói sẽ rời khỏi giới giải trí mà. Thật không vậy? Đúng là tin vui cho mọi nhà. Đàn ông con trai nói được làm được nhá.]

[Văn Đường, tại sao anh lại dung túng việc vệ sĩ ẩu đả với fan? Tại sao lại nói fan chúng em toàn là mê trai, vô liêm sỉ? Tại sao thế? Em đã từng thật lòng thật dạ rất thích rất thích rất thích anh, vì sao anh lại đối xử với chúng em như vậy chứ? Vì sao? Vì sao??]

Lướt đến bình luận này, mắt Văn Đường đỏ hoe, không nhịn được mà trả lời [Thật xin lỗi!] mà không giải thích gì thêm.

Nhìn thấy phản hồi của Văn Đường, hàng vạn fan đã từng vô cùng thích Văn Đường ùa vào bình luận, từng lầu từng lầu một chất vấn cậu.

[Một câu xin lỗi nhẹ như lông hồng là tưởng chúng tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Tuyệt đối không, chúng tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh, vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho anh!]

[Nếu anh từng một lần chú ý đến cảm nhận của chúng tôi, cũng đã không đến mức phải nói những lời này.]

[Thấy thần tượng mình yêu thích nhất chính miệng nói ra những lời này. Anh làm sao biết được tôi đã phải trùm chăn khóc trong bao lâu, anh không hề xứng với sự yêu thích của chúng tôi. Văn Đường, anh không xứng với sự yêu thích của chúng tôi!]

[Lúc anh bị người ta chửi rủa, là fan chúng tôi xung phong đứng ra phía trước, là fan chúng tôi dù bị người khác ghét bỏ vẫn luôn bênh vực cổ vũ cho anh. Sản phẩm anh đại ngôn cũng do chúng tôi bỏ tiền ra ủng hộ. Chúng tôi vì anh mà làm rất nhiều rất nhiều chuyện, đổi lại là anh dung túng vệ sĩ đánh fan, mắng chúng tôi là mê trai, là vô liêm sỉ! Văn Đường, tôi hận anh, tôi hận anh!]

[Văn Đường, tôi quá thất vọng về anh!]



Hai mắt Văn Đường ngấn lệ, tầm mắt mờ mịt mà trả lời “thật xin lỗi” từng cái một. Cậu có tài đức gì mà được nhiều người thích đến vậy chứ.

[Em đã xem toàn bộ những video hồi anh còn đi học, khoảng thời gian ấy trông anh thật sự rất vui vẻ. Cùng bạn bè hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ, em rất thích anh của khi đó. Có phải anh có nỗi khổ trong lòng không? Cho dù anh không thích chúng em đi nữa, anh cũng không thể nói ra những câu như vậy trước mặt mọi người. Trừ khi anh không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa. Đâu phải anh không biết cái giá phải trả khi nói ra những lời ấy đâu. Có thể nói cho chúng em biết sự thật không? Có phải anh đắc tội những người không thể trêu vào? Bọn họ bắt anh nói vậy đúng không? Là họ ép anh rời khỏi giới giải trí phải không?]

Bình luận này vừa đăng lên đã có hơn mười nghìn người like trong nháy mắt. Trước đó, họ chỉ lo tức giận, không suy nghĩ sâu xa. Bây giờ thấy bình luận này, họ như tỉnh lại từ trong mơ. Phải rồi, hậu quả khi nói ra những lời này Văn Đường không thể nào không biết, thế tại sao cậu phải làm vậy chứ? Họ hy vọng Văn Đường có thể nói ra sự thật.

Văn Đường thật sự rất biết ơn họ, đến lúc này vẫn còn lựa chọn tin tưởng cậu [Không có sự thật ẩn giấu gì cả. Tôi không phải một người đáng để các bạn kỳ vọng, tôi không tốt như các bạn nghĩ đâu. Tôi rất xin lỗi những người đã yêu thích tôi, xin lỗi!]

[Văn Đường, anh đừng sợ, anh còn có chúng em đây. Bây giờ là thời đại pháp quyền, chúng em đều là chỗ dựa kiên cường của anh.]

[Văn Đường, anh có biết em thích anh ở điểm nào không? Khi vừa biết đến anh, là do vẻ ngoài của anh hấp dẫn. Sau này trở thành fan chân chính của anh, là do cảm động bởi những gì anh đã trải qua từ nhỏ đến lớn. Tuy anh xuất thân mồ côi, nhưng lại dựa vào nỗ lực của bản thân mà đậu vào trường học danh giá. Năm hai mươi tuổi đã tốt nghiệp đại học, anh là động lực để em nỗ lực học tập. Em vẫn luôn thấy tự hào khi là fan của anh.]

[Người nhà không cho em đu idol. Sau đó em kể chuyện của anh cho họ nghe, họ đã ủng hộ em theo đuổi. Anh tài giỏi như thế, em không tin anh thật sự đối xử tàn nhẫn với chúng em như vậy.]

Những bình luận tương tự nhiều không đếm xuể.

Văn Đường phản hồi không kịp, đành đăng thêm một bài Weibo: “Ở giới giải trí một năm nay, cảm ơn mọi người đã đồng hành suốt chặng đường. Có được nhiều người thích đến vậy là vinh hạnh của tôi. Cảm ơn! Kẹo Que! Tạm biệt! Kẹo Que!”

Chỉ trong một giờ, dưới bài Weibo này của Văn Đường đã có hơn bảy trăm nghìn lượt phản hồi, nội dung được phân hai loại.

[Lần cuối điểm danh dưới thân phận Kẹo Que, từ nay về sau tôi sẽ là fan nhà khác.]

[Lần cuối điểm danh dưới thân phận Kẹo Que, từ nay về sau tôi sẽ là fan nhà khác.]

[Lần cuối điểm danh dưới thân phận Kẹo Que, từ nay về sau tôi sẽ là fan nhà khác.]

[Lòng em trước sau như một, Kẹo Que điểm danh, đợi ngày trời quang mây tạnh.]

[Lòng em trước sau như một, Kẹo Que điểm danh, đợi ngày trời quang mây tạnh.]



Văn Đường khụt khịt mũi, vào toilet rửa mặt. Vừa quay về phòng khách thì cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Văn Đường cầm điện thoại lên, màn hình hiện tên “Anh ba”, đó là bạn cùng phòng thời đại học của cậu – Chu Cảnh Nguyên, lớn thứ ba phòng ký túc.

Văn Đường cố ra vẻ tươi vui hơn chút, bắt máy, giọng điệu như không có gì: “Anh ba.”

“…” Chu Cảnh Nguyên ngây người trong chốc lát, anh không nghĩ Văn Đường lại chịu bắt cuộc gọi của anh trong lúc này.

Không nghe được âm thanh nào, Văn Đường hỏi lại lần nữa: “Anh ba?”

“À, ờ, út hả, anh vừa xem tin tức, cậu tính rời khỏi giới giải trí à?” Trước mặt Văn Đường, Chu Cảnh Nguyên trước giờ đều có gì nói đó.

“Ừ.”