Chương 2

Trước tình cảnh này, Ma long cảm thán: “Chúng ta một kẻ dị tộc, một kẻ ngoại lai, sự tồn tại của cả hai đều không được người đời công nhận, giờ đây lại vì bọn chúng mà tự gϊếŧ lẫn nhau. Nói thật, nhóc con, ta rất thích ngươi, đáng tiếc thay, nếu vậy, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.”

Văn Đường cười nói: “Cảm ơn sự yêu thích của ngươi, như vậy, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”

Một đạo hắc quang cùng một đạo kim quang đồng thời ánh lên, bên tối bên sáng, ranh giới rõ ràng.

Căn cứ theo cường độ ánh sáng, hắc quang đã áp chế kim quang một bậc.

Xem đến đây, còn chưa khai chiến đã thấy hồi kết của Văn Đường, nhưng cậu vẫn chưa bỏ cuộc nhanh như vậy, ngay khi hai đạo ánh sáng sắp va vào nhau, Văn Đường tạm thời thay đổi chủ ý, tránh đi mũi nhọn, phân tán kim quang trong tay mình, hóa bản thân thành một chùm kim quang, tất cả bắn về phía Ma long.

Hắc quang đánh vào khoảng không, ngay khi Ma long còn sững sờ há hốc miệng, vô số đạo kim quang theo đó chui vào.

Tất cả những hành động ấy phát sinh chỉ trong một chốc ngắn ngủi, những người trên mặt đất không thấy được tình huống cụ thể một cách rõ ràng, đều nghĩ rằng Văn Đường bị Ma long ăn mất.

Hy vọng vừa dấy lên trong mắt họ phút chốc bị dập tắt. Ma long đã mạnh đến vậy rồi ư? Ngay cả truyền thừa giả của đại năng cũng không thể chịu được dù chỉ một chiêu? Sớm biết như vậy, bọn họ đã không cố sức giữ lại tiểu huynh đệ kia, là họ đã hại cậu rồi.

Hàng nghìn người tỏ ra chán nản vô cùng, nhưng cũng vô ích.

Quy Sơn tông chủ nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn.

Điều mọi người không biết là, Văn Đường chẳng những không bị ăn, mà lại có một ý tưởng vô cùng lớn mật, cậu muốn thanh lọc Ma long, biến Ma long thành Thần long.

Do thành kiến của người đời nên hiện tại mới có tình cảnh Ma long khát máu đến vậy, lỗi không ở Ma long, dù nó cường đại hay nhỏ yếu, cũng không phải cái cớ để con người tùy ý khi dễ nó.

Nếu không phải Văn Đường cảm nhận được Ma long vẫn còn lưu lại một chút quyến luyến với thế giới này, Văn Đường cũng đã không nghĩ đến việc cưỡng chế thanh lọc Ma long.

Bất kể phe nào bị diệt, cậu đều không đành lòng.

Cho dù cậu có thể nhận lấy kết cục thất bại, cậu vẫn muốn thử dù chỉ một lần.

Đột nhiên, Ma long rú lên một tiếng gầm dữ dội, như thể đang cực kỳ đau đớn, thân rồng lật qua lật lại, trên người tỏa ra một luồng ma khí dày đặc không thể nhìn thấu đang từng chút một nhạt đi theo tốc độ mắt thường có thể thấy được.

“Ma long đây là bị sao vậy?”

Nghe được giọng điệu kinh ngạc của mọi người, Quy Sơn tông chủ mở mắt nhìn về phía bầu trời, hắn cũng muốn biết tình huống khó hiểu lúc này đến cùng là do đâu.

Những đạo kim quang nhận được thần thức của Văn Đường: Không đủ, không đủ, thiếu chút nữa thôi.

Mắt thấy ma khí từng chút một được thanh lọc, chỉ còn lại ma khí ở đầu rồng, thì đột nhiên dừng lại.

Văn Đường vẫn cắn răng kiên trì.

“Cậu ta muốn thanh lọc Ma long!” Quy Sơn tông chủ cuối cùng cũng hiểu ra, nhưng hắn cũng hữu tâm vô lực. Pháp lực của bọn họ đã bị đánh tan, ngay cả đứng dậy cũng khó, nói chi là truyền pháp lực từ xa.

“Thanh lọc Ma long ư?”

Tất cả mọi người đều không thể tin vào mắt mình. Trước kia họ chưa từng nghĩ tới việc cùng Ma long chung sống hòa bình, bọn họ chỉ nghĩ đến việc tiêu diệt Ma long.

Ma long nói rất đúng, “Không cùng tộc ta, ắt có lòng khác”. Ma long trước mắt là do chính tay họ tạo thành, không trách nó được.

Mọi người một mặt xem lại bản thân, một mặt sôi nổi cổ vũ Văn Đường, “Tiểu huynh đệ, đừng từ bỏ!”

“Ngàn vạn lần không được từ bỏ, một chút nữa thôi!”

Đúng vậy! Chỉ một chút nữa thôi!

Vì Ma long, vì tất cả mọi người trên thế giới, nhất định không được từ bỏ!

Văn Đường đang liều mạng chiến đấu chợt lóe linh quang, cậu nhớ tới câu thiên địa đều có quy luật riêng của Ma long.

Cậu đến nơi này, có lẽ cũng không giống như lời Ma long nói, là để chứng kiến thế giới này đã từng tồn tại, mà cậu chính là đường sinh cơ thiên địa để lại cho thế giới này!

Đã nghĩ thông suốt, Văn Đường dốc hết sức lực, gom lại tất cả những kim quang còn sót đã tiêu tán ra ngoài một lần nữa, cùng thiên địa đàm phán: “Lấy thiên địa làm vật dẫn, mượn vạn vật chi linh, xin hãy giúp ta một tay!”

Mỗi một phút một giây chờ đợi với Văn Đường đều trở nên dài dằng dặc.

Chính cậu cũng không biết cậu có thể thành công hay không.

Cậu đang đánh cược, đánh cược thiên địa không muốn nhìn thấy thế giới này bị phá hủy.

Không biết đã qua bao lâu, bỗng rất nhiều người chỉ vào bốn phía kinh ngạc nói: “Đây là cái gì?”

Tông chủ Quy Sơn: “Đó là linh lực!”

“Linh lực? Lẽ nào là linh lực mà trên sách cổ nói chỉ có đại năng thời thượng cổ mới có thể sử dụng được ư?”

“Linh lực nhiều đến thế lấy từ đâu vậy?”

“Là nhờ hoa cỏ cây cối chim bay cá lặn côn trùng mà có.”

Pháp lực đã gần như khô cạn của Văn Đường phút chốc dồi dào trở lại, cả người tràn đầy linh lực, thậm chí còn có xu thế cuồn cuộn không ngừng.

Cảm ứng được hồi đáp của vạn vật trong thiên địa, Văn Đường hưng phấn không thôi, vậy là cậu thành công rồi?

Văn Đường không chút kéo dài thời gian, lại khởi động pháp thuật.

Mọi người kích động nói: “Mau nhìn kìa, ma khí trên người Ma long lại bắt đầu tiêu tan, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh!”

Khác với pháp lực đại năng trước đó Văn Đường đã dùng, đây là linh lực do chính vạn vật trong thiên địa sinh ra mà Ma long thân thuộc, dần dà, nó ngừng phản kháng, không giãy dụa nữa, thỏa sức mà gột rửa, nhận lấy lễ rửa tội từ thiên địa.

Cuối cùng, ma khí trên người Ma long hoàn toàn biến mất, những nơi đã được Văn Đường thanh lọc qua cũng được vạn vật chi linh thanh lọc lại một lần.

Thế là Ma long lột xác thành Thần long, quanh thân tỏa ra kim quang chói mắt không gì sánh được, ánh sáng vươn xa ngàn dặm.

Dưới sự chứng kiến của vạn vật trong thiên địa, của người đời, Thần long chính thức tái xuất!

Cùng lúc đó, pháp lực của mọi người lúc này cũng đã quay về, họ cao hứng mà khoa tay múa chân, vô cùng thích chí, nhưng cũng không quên lo lắng hỏi han: “Tiểu huynh đệ kia đâu rồi?”

“Phải đấy, tiểu huynh đệ kia đâu rồi?”

Thần long được vô vàn hạt kim quang vây lấy hé miệng, Văn Đường bay ra, đứng trên bàn tay to lớn của Thần long.

Thần long nhìn Văn Đường nhỏ tí trong lòng bàn tay mình, cười nói: “Ta thua, thua tâm phục khẩu phục!”

Văn Đường cười gãi gãi đầu: “Cũng không phải ta đánh bại ngươi, ta chỉ lợi dụng cơ hội, mượn vạn vật chi linh.”

Biết nhóc con này đang cho nó mặt mũi, trong lòng Thần long mềm mại hẳn, nhẹ nhàng đặt Văn Đường xuống đám đông, cho cậu nhận lấy khích lệ của mọi người.