Chương 8

Vâng, không nói.

Dư Niên nhìn anh, không thể tỉnh thần nỗi.

Sao lại như vậy?

Vốn cậu định thẳng thắn với Hạ Hành Khuyết rồi một mình ‘đi đến tận cùng thế giới’, uổng công cậu lên sân thượng hứng gió để ấp ủ đau thương lâu như vậy, cuối cùng lại...

Chết thật, tên boss phản diện này lại như đi guốc trong bụng cậu!

Hạ Hành Khuyết ngừng nói, chỉ đưa mắt ra rồi yên lặng mà nhìn cậu.

Suýt chút nữa Dư Niên đã bị đôi mắt sâu thẳm của Hạ Hành Khuyết hút vào, cậu rụt tay lại, thoát khỏi vòng tay của Hạ Hành Khuyết, dùng tay che đi đôi má đang nóng bừng của mình.

"Là… Thật sao? Là tôi đã nghĩ nhiều quá sao?"

"Đúng vậy." Hạ Hành Khuyết bật cười: "Em lên sân thượng cả buổi chiều là để nghĩ cái này à? Em nghĩ em không phải là em đó hả?"

"Đâu có, tôi cũng đang nghĩ một số chuyện khác."

Dư Niên cúi đầu nhìn ngón chân mình, giả bộ nhìn đi chỗ khác.

Mất mặt quá.

Hạ Hành Khuyết vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến, vẫn còn đang mặc vest trang trọng.

Anh cởϊ áσ vest khoác lên vai Dư Niên: “Mặt trời đã lặn rồi, chúng ta về thôi.”

"Ồ."

Dư Niên túm lấy áo khoác của Hạ Hành Khuyết, đi theo sau anh xuống sân thượng.

Thấy bọn họ đi xuống, lão quản gia tiến tới nói: “Tổng giám đốc Hạ, điện thoại.”

"Được rồi." Hạ Hành Khuyết cầm điện thoại đưa cho Dư Niên: "Niên Niên, điện thoại mới đây. Điện thoại của em lúc tai nạn xe đã hư rồi."

"Hả?" Dư Niên ngẩng đầu, hai mắt sáng lên.

Vậy mà cậu có thể sở hữu một cái điện thoại thông minh ư? Lúc cấp ba là chuyện xa vời đó.

Tuyệt vời!

Hạ Hành Khuyết nói: "Dữ liệu đã được chuyển qua, một số ứng dụng em thường dùng cũng đã tải rồi."

Dư Niên vui vẻ chơi đùa với chiếc điện thoại mới của mình: "Cảm ơn sếp Hạ."

"Ngoài ra còn có một số trò chơi em thường chơi, đăng nhập với nhiệm vụ hằng ngày cũng làm giúp em rồi, không bị gián đoạn."

"Oa!" Dư Niên ngạc nhiên cảm thán.

Đây là nhân vật phản diện sao, đây rõ ràng là anh trai tốt của cậu mà!

Cuối cùng Hạ Hành Khuyết nói: “Em không được thức khuya đọc truyện, chín giờ tối tôi sẽ lấy điện thoại lại.”

Nụ cười rạng rỡ của Dư Niên lập tức cứng đờ.

*

Hạ Hành Khuyết là quản lý ký túc xá ư? Còn muốn 9 giờ lấy điện thoại lại?

Dư Niên quay đầu lại, đôi mắt nhỏ "biubiubiu” dán mắt vào người Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết cũng không để ý, nhìn lão quản gia: “Đã chuẩn bị bữa tối xong chưa?”

Lão quản gia khẽ gật đầu: "Đã chuẩn bị xong."

"Được.” Hạ Hành Khuyết đỡ eo dư Dư Niên một chút: "Đi ăn cơm.”

Dư Niên vẫn chưa quen với sự đυ.ng chạm của anh, vô thức mà né sang một bên: "Ừm.”

Hạ Hành Khuyết cũng không quan tâm, rụt tay lại, cùng anh trở lại phòng bệnh.

Hạ Tiểu Hạc đang ngoan ngoãn đọc truyện tranh trong phòng bệnh, thấy bọn họ quay lại, cậu nhóc nhanh chóng trượt khỏi ghế sô pha, chạy đến bên cạnh Dư Niên, ngẩng đầu hỏi cậu: “Papa, bây giờ papa đã vui chưa?”

Hai tay Dư Niên cầm điện thoại mới, lớn tiếng trả lời: "Vui rồi bé con!!"

Hạ Tiểu Hạc thở phào nhẹ nhõm: “Lúc chiều papa không vui, con với cha lo lắng lắm.”

Dư Niên lại càng hài lòng với chiếc điện thoại mới này: "Con đừng lo lắng, chơi điện thoại một chút là vui rồi."

Điện thoại! Thần chữa bệnh tật! ≧◔◡◔≦

Lúc này, lão quản gia đẩy xe thức ăn đi vào.

Hà Hành Khuyết vươn tay kéo Dư Niên và Hạ Tiểu Hạc sang một bên, tránh cho họ bị xe thức ăn đυ.ng phải: “Rửa tay rồi ăn cơm.”

"Dạ."

Dư Niên vẫn đang mặc áo vest của Hạ Hành Khuyết, nên cậu nhét điện thoại vào trong áo khoác của Hạ Hành Khuyết, vui vẻ mà nhảy nhót vào phòng tắm, Hạc Tiểu Hạc cũng theo ở phía sau.