Chương 30: Quay phim

Tống Chiêu vẫn cứ nghĩ đóng phim là diễn lần lượt theo từng tập đã ấn định trước, giờ mới biết là không phải vậy, cảnh đầu hôm nay là cảnh nam nữ lần đầu gặp gỡ.

Mà sau đó sẽ là cảnh cậu cùng nam chính: Khi biết có một công tử nhà giàu theo đuổi chị mình, Vương Lỗi cố ý rình mò rất lâu, cuối cùng cũng bắt được nam chính.

Đỗ Bằng: “Tống ca, anh ngôi nghỉ một chút đi, lát sau sẽ là anh diễn”. Đỗ Bằng không biết từ đâu lấy ra một cái ghế gấp, đặt bên chân Tống Chiêu.

Tống Chiêu: “Tiểu Đỗ, cậu thật quá tri kỷ”. Sau đó, không cự tuyệt, ngồi xuống, tay còn cầm kịch bản, mắt thì chăm chú học hỏi nam nữ chính diễn.

Trong kịch bản, nữ chính đi làm thêm ở một quán cà phê, cô là người có chí tiến thủ, khi vào thành phố, ngày đi làm, tối học tập, không ngừng hoàn thiện bản thân. Tự kiếm sinh hoạt phí, còn gửi cho em trai một chút.

Nam chủ Long Thành trước đây là một tay chơi, nổi danh là hoa hoa công tử, vạn hoa tùng trung quá , phiến diệp bất triêm thân. Gặp được nữ chính, cô gái mạnh mẽ thu hút, chậm rãi rơi vào bể tình, trợ giúp cô gây dựng sự nghiệp, cùng nữ chủ dẫn dắt quê hương tiến bộ.

[Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: Dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng]

Một tiếng ‘action’ vang lên, Lâm Tiêu mặc một thân phục vụ tươi cười, à, phải nói là Vương Tĩnh Tĩnh bưng hai ly cà phê bước vào màn hình.

Trên màn hình, nam chính ngồi đối mặt với một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người, miệng hé mở, không biết đang nói gì.

Tống Chiêu đã xem kịch bản, biết đây là bạn gái đương nhiệm của nam chính, hiện giờ là thời điểm nam chủ nói lời chia tay.

Tống Chiêu nhìn lại lời thoại của mình, cảnh tiếp theo của cậu có rất nhiều lời kịch, chủ yếu là chất vấn nam chủ có ý đồ gì khi tiếp cận chị mình, nếu nam chính không phải thật lòng thì cách xa chị mình ra một chút.

Tuy cậu đã nhớ hết lời thoại rồi, nhưng quay phim sợ sẽ luống cuống, quên thì phải làm sao.

Tống Chiêu: “Tiểu Đỗ, cậu giúp tôi kiểm tra một chút đi”. Nhìn Đỗ Bằng đang quạt ở một bên, Tống Chiêu đưa kịch bản cho cậu ấy.

Đỗ Bằng: “Được ạ”.

“Tôi là em trai Vương Tĩnh Tĩnh, anh cũng chị ấy có quan hệ gì?”. Tống Chiêu vừa mới hỏi xong, thì nghe đạo diễn hô lên: “Dừng, làm lại”.

Tống Chiêu: “Sao vậy?”

Đỗ Bằng: “Lúc này Lâm Tiêu quên từ”.

Tống Chiêu: ... nháy mắt cảm thấy gấp gáp.

Cảnh nam nữ chính lần đầu gặp phải quay bốn lần mới xong, nguyên nhân là do nữ chính, một là vì quên từ, hai là biểu tình không thích hợp. Điều này cũng khiến Tống Chiêu áp lực rất lớn.

Chẳng bao lâu đa đến phiên Tống Chiêu lên sân khấu, đối mặt với Mục Hiểu.

“Mục lão sư, em là Tống Chiêu, chút nữa mong anh chỉ giáo”. Tống Chiêu khiêm tốn làm quen. Ảnh đế không phải ai cũng có thể tiếp xúc, mới nãy nữ chính còn nhiều lần như vậy, nhưng Mục Hiểu lại không biểu lộ gì.

Mục Hiểu nhàn nhạt cười, thoạt trông thân thiện gần gũi, kỳ thật là đối với ai cũng như vậy: “Chỉ giáo gì chứ, chúng ta cùng nhau tiến bộ”. Dứt lời xoay người đi trước.

Tống Chiêu ách một tiếng, khó trách người ta là ảnh đế, nghe am thanh này mà xem, ai nghe xong mà không cảm thấy thoải mái.

Bọn họ bắt đầu diễn. Một chiếc xe thể thao điêu luyện dùng ở lối vào quán bar, lập tức có cậu trai trẻ khom lưng mở cửa, nghênh đón khách quý.

Chân dài bước ra khỏi xe, đưa chìa khóa cho cậu trai. Long Thành soái khí tháo kính râm, biểu bộ cà lơ phất phơ, chuẩn bad boy.

Tống Chiêu đứng một bên, không khỏi cảm thán, kỹ thuật diễn đỉnh ghê, vừa rồi còn giữ hình tượng nghiêm túc, giờ thì lập tức thành hoa hoa công tử.

Long Thành đang đánh giá kính râm có hợp với khí chất của mình không, cũng là nhắc nhở đã đến lúc Tống Chiêu diễn. Vì thế, cậu lấy đà chạy lên, chuẩn bị tới gần Long Thành thì bị bảo vệ ngăn chặn.

“Có chuyện gì?”. Bảo vệ lớn tiếng quát.

Long đại thiếu gia không ai không biết, nếu xảy ra xô sát, cấp trên cho rằng họ vô trách nhiệm, xử phạt họ thì công việc này còn giữ nổi không?

Ánh mắt Long Thành đảo tới, nhướng mày nhìn Vương Lỗi.

Vương Lỗi đã ở đây quan sát vài ngày, xác định là người đàn ông này liền nhịn không được vọt lên.

Vương Lỗi: “Bỏ tôi ra, tôi tìm anh ta có chuyện”.

Bảo vệ: “Long thiếu, ngài quen cậu ta sao?”. Bảo vệ cẩn thận dò hỏi.

Long Thành cười cười: “Không quen”.

Nói rồi liền quay đi, bảo vệ nghe vậy, lập tức đuổi Vương Lỗi đi, không cho cậu gây sự.

Vương Lỗi: “Anh không biết tôi, nhưng tôi biết anh, tôi là em trai Vương Tĩnh Tĩnh”.

Vương Lỗi thành công khiến Long Thành dừng bước.

Long Thành quay lại: “Cậu nói cậu là em trai Vương Tĩnh Tĩnh? Chứng cứ đâu?”

Vương Lỗi vừa nghe, vội lục lọi túi của mình, rồi giơ ví tiền lên, bên trong chính là ảnh của cậu và nữ chính: “Anh nhìn đi”.

Hôm này hai người mới gặp, nên đây cũng không phải ảnh cậu và nữ chính, là ảnh photoshop do đoàn phim chuẩn bị.

Long Thành: “Thì ra là em của Tĩnh Tĩnh hả, vậy cậu chính là em tôi rồi, còn không buông tay ra”.

Bảo an lập tức buông tay.

Vương Lỗi sửa sang lại quần áo, nhìn Long Thành không chút sợ sệt.

Long Thành: “Em tìm anh có chuyện gì? Nào, em trai, chúng ta vào rồi nói”.

Vương Lỗi giơ tay ngăn Long Thành: “Ai là em của anh? Đứng có động tay động chân, tôi tới là muốn hỏi rõ ràng, anh cùng chị tôi rốt cuộc có quan hệ gì?”

Long Thành: “Anh và chị em có quan hệ gì? Em thấy sao?”

Đạo diễn khá vừa lòng nhìn màn hình máy quay, vốn dĩ còn tương Tống Chiêu sẽ kéo chân sau, không ngờ vẫn có thể chấp nhận được.

“Dừng, tốt, nghỉ ngơi hóa trang lại một chút”. Đạo diễn vừa hô, Mục Hiểu lập tức thoát vai, hơi gật đầu với Tống Chiêu rồi đi trước.

Tống Chiêu cũng quay lại chỗ Đỗ Bằng.

Đỗ Bằng đã chuẩn bị trà, nhanh nhẹn đưa bình giữ nhiệt cho Tống Chiêu,: “Tống ca, uống chút trà, giờ anh không có cảnh quay, nhưng buổi tối có một cảnh, anh về khách sạn hay ở lại?”

Tống Chiêu: “Ở lại, học hỏi một chút đi”.

Có người đối diễn so với độc thoại một mình khác nhau rất lớn, diễn tập một mình làm cậu cảm thấy chính mình là một công cụ không có cảm thụ.

Nhưng khi diễn cảnh kia, cậu thấy mình thực sự đã đặt bản thân vào nhân vật Vương Lỗi, chất vấn Long Thành, lo lắng chị mình bị tổn thương.

Tống Chiêu ở phim trường ngồi ba tiếng, Mục Hiểu và Lâm Tiêu có rất nhiều đoạn diễn phối hợp, quan sát lâu như vậy, Tống Chiêu cảm thấy cậu học được không ít, nói với đạo diễn một chút rồi về khách sạn.

Đạo diễn cũng không phản đối, bảo cậu 8 giờ tối quay lại.

Tống Chiêu gật đầu sau đó rồi đi cùng Đỗ Bằng.

Hơn 5 giờ chiều, Tống Chiêu chuẩn bị ăn cơm thì nhận được tin nhắn của Khương quản gia, hỏi cậu có bận hay không.

Tống Chiêu nhanh chóng trả lời, không bận.

Sau đó, có một yêu cầu gọi video chuyển tới.

“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, bảo bảo rất nhớ Chiêu Chiêu? Chiêu Chiêu có nhớ bảo bảo không?”. Nhận video, hiện lên một khuôn mặt phóng đại của Trác Cảnh Diễm, quả nhiên là bé con.

Tống Chiêu nở nụ cười: “Nhớ, sao lại không nhớ chứ? Cả ngày chưa chưa được gặp bảo bối rồi đó! Bảo bối hôm nay đi học thế nào? Có vui không?”

Tiểu gia hỏa méo miệng: “Vui ạ, nhưng nghĩ đến lúc vì nhà không nhìn thấy Chiêu Chiêu, bảo bảo không vui nữa”.

Tống Chiêu cười, tiểu tâm cơ, còn biết dẻo miệng.

Tống Chiêu: “Con đó, thật biết cách nịch người, bị con nịnh đến cười típ mắt rồi”.

Tiểu bảo bối nóng này: “Không phải không phải, bảo bảo không phải nịnh nọt, bảo bảo nói đều là thật đó”.

Tống Chiêu: “Ừ, bảo bảo nói đều là thật, Chiêu Chiêu cũng nhớ bảo bảo lắm, hôm nay ai đón con về?’

“Là Khương nãi nãi đón bảo bảo”. Tiểu đậu đinh đổi tư thế cầm điện thoại, không ngừng đem mặt dán gần màn hình, nếu có thể bò vào chắc thằng bé sẽ lập tức chui vào mất.

Tống Chiêu: “Vậy bé ngoan ăn tối chưa? Hôm nay có món gì vậy?”

Tiểu gia hỏa: “Chưa ăn ạ, Khương nãi nãi nói hôm nay có trứng hấp”.

Tống Chiêu: “Ngon vậy sao, vậy bảo bảo phải ngoan ngoãn ăn cơm nhé!”

Trác Cảnh Diễm nghiêm túc: “Chiêu Chiêu, bảo bảo sẽ mau lớn, lúc đó bảo bão nuôi Chiêu Chiêu nha”.

Tống Chiêu típ mắt cười: “Được, Chiêu Chiêu chờ con nuôi Chiêu Chiêu, à, cha con về không?”. Tống Chiêu cũng không phải nhớ nhung Trác Thiếu Phàm, cậu chỉ muốn hỏi anh đã xử lý chuyện Lý gia chưa.

Trác Cảnh Diễm: “Không ạ, Khương nãi nãi nói, cha gọi bảo rất khuya rất khuya, cha đi uống rượu, Chiêu Chiêu, cha hư, không có ngoan như bảo bảo đâu”.

Tống Chiêu: ...

Cho nên, đây gọi là mỹ thực dụ hoặc hả?

Cậu ở nhà nấu ăn, ngày nào cũng về nhà đúng giờ. Cậu vừa đi đóng phim, ha, nhà cũng không thèm về. Trù nghệ của cậu lợi hại như vậy sao?

Tống Chiêu: “Vậy buổi tối bảo bối ngủ một mình có sợ không? Bảo bối nhà chúng ta dũng cảm như vậy, nhất định không sợ đúng không?”

Trác Cảnh Diễm lập tức gật đầu: “Dạ, bảo bảo rất dũng cảm”.

Nhìn tiểu đậu đinh ngoan ngoãn nghe lời, tâm trạng của Tống Chiêu vô cùng tốt: “Giỏi quá, tối nay Chiêu Chiêu còn có cảnh quay, không thể về nhà, nhưng vài ngày nữa không bận, Chiêu Chiêu sẽ trở về, lúc đó sẽ đặc biệt nấu đồ ăn ngon cho một mình bảo bảo, không cho cha nữa, được không?”

Tống Chiêu livestream nhiều lần, dù mỗi lần nấu bé con cũng ăn, nhưng không phải cố ý chuẩn bị riêng, Tống Chiêu nghĩ tới một món, vậy nên, cậu đương nhiên sẽ đặc biệt chuẩn bị cho bảo bối nhà mình.

Bảo bối nhà người ta có, bảo bối nhà cậu cũng có.

“Vâng ạ, vâng ạ, Chiêu Chiêu tuyệt quá, bảo bảo yêu Chiêu Chiêu nhất, thơm thơm”. Nói rồi nhắm thẳng màn hình chụt chụt vài cái, lại thở dài, thơm không được a, phiền phức ghê.

Hai người trò chuyện không ít, Trác Cảnh Diễm kể cho Tống Chiêu nghe nghe chuyện hôm nay đi học, Tống Chiêu nghe đến cười haha, cho tới khi Khương quản gia nhắc đi ăn cơm mới lưu luyến cúp điện thoại.

Sáng hôm sau, Trác Cảnh Diễm nhìn thấy Trác Thiếu Phàm, phi thường đắc ý nói: “Cha, con có chuyện muốn nói với cha”.

Hôm qua bé nghe cha vẫn chưa về, bé còn chưa kịp khoe đâu.

Trác Thiếu Phàm nhấp một ngụm cà phê: “Chuyện gì?”

Trác Cảnh Diễm: “Hôm qua con và Chiêu Chiêu gọi video, Chiêu Chiêu nói, chờ Chiêu Chiêu về sẽ đặc biệt làm một món ăn siêu cấp siêu cấp ngon cho mình con, không cho cha ăn, bởi vì cha không nghe lời, hừ hừ”. Khoái chí khoe khoang rồi ngoan ngoãn ngồi lên ghế ăn cơm của mình.

Trác Thiếu Phàm: ???

Anh có tội tình gì?

=========

Tác giả có chuyện muốn nói:

Mình không hiểu biết nhiều về giới giải trí, mong mọi người chỉ dạy nhiều hơn.