Ngồi trên xe, Tống Chiêu có chút mất mát. Trần Cảnh cũng không quấy rầy cậu, qua nửa tiếng, Tống Chiêu hòa hoãn trở lại, Trần Cảnh mới giới thiệu cho Tống Chiêu: “Tống Chiêu, đây là Đỗ Bằng, sẽ làm trợ lý của cậu, có chuyện gì thì nói với cậu ấy.”
Tống Chiêu nhìn chàng trai ở ghế phụ, tuổi khoảng hơn hai mươi, dáng người khá cường tráng.
Đỗ Bằng cười cười: “Anh Tống, anh gọi em là Tiểu Đỗ là được, có chuyện gì anh cứ giao cho em.”
Đỗ Bằng không nghĩ công ty sẽ yêu cầu mình làm trợ lý cho Tống Chiêu, cậu cũng nghe qua tên tuổi Tống Chiêu, đầu không phải tin tức hay ho, nhưng có một điểm không tồi chính là nhan sắc. Cậu cũng không quá để tâm, dù làm trợ lý cho ai cũng được, chỉ cần trả lương đúng hạn thôi.
Càng không ngờ chính là, anh Cảnh ấy vậy mà dẫn mình tới khu biệt thự tấc đất tấc vàng để đón Tống Chiêu, lúc biết chuyện này, suy nghĩ của cậu là sao Tống Chiêu lại được sống ở đây?
Làm một trợ lý, cậu biết chức trách của mình, có một số việc không nên tò mò, cũng không nên lan truyền ra ngoài.
Tống Chiêu cười với Đỗ Bằng: “Chào cậu, sau này phiền cậu giúp đỡ.”
Đỗ Bằng sờ sờ cái ót: “Anh đừng khách khí, không phiền không phiền.”
Tống Chiêu: “Cậu gọi tôi là Tống Chiêu là được, chúng ta chắc xấp xỉ tuổi nhau.”
Đỗ Bằng: “Vậy không được, không thể để người khác xem nhẹ anh.”
Trần Cảnh: “Chiêu à, cậu cứ nghe thao cậu ấy đi, ở bên ngoài, cũng không thể để người khác coi thường cậu, tiểu Đỗ, cậu chú ý cậu ấy chút nhé.”
Đỗ Bằng: “Aiz, em biết rồi.”
Trần Cảnh liếc mắt nhìn Đỗ Bằng, cố ý nói: “Chiêu à, cậu với Trác tổng mới kết hôn đã đi đóng phim, có luyến tiếc không?”
Đây là Trần Cảnh cố ý nói cho Đỗ Bằng nghe, muốn cậu ta biết người cậu ta đi theo cũng không phải nhân vật nhỏ.
Cũng chỉ ra quan hệ giữa Tống Chiêu và Trác tổng, không phải là bao dưỡng, là quan hệ hợp pháp, được pháp luật bảo vệ.
Tống Chiêu: “Có gì mà luyến tiếc chứ, aiz, em chỉ luyến tiếc bé ngoan nhà em thôi, ai kêu nó lại khóc thương tâm như vậy chứ.”
Trần Cảnh: “Tiểu thiếu gia xác thực rất dính cậu, không sao, khi nào không có cảnh diễn thì cậu về cũng được, nếu Trác tổng đồng ý, anh sẽ đưa tiểu thiếu gia đến thăm cậu.”
Tống Chiêu cười: “Vậy cảm ơn anh trước.”
Đỗ Bằng 17, 18 tuổi đã vào giới, cũng là người nhanh nhạy, đương nhiên hiểu Trần Cảnh là đang nói với mình.
Nói thật, cậu thực sự kinh ngạc, vốn dĩ tưởng đây là bao dưỡng, không nghĩ tới hóa ra là kết hôn, là lãnh chứng, nếu Tống Chiêu dễ hầu hạ, cậu cũng nguyện ý gắn bó dài với Tống Chiêu.
Dù công ty các cậu phá sản, tập đoàn Trác thị cũng không có khả năng này. Làm vợ hợp pháp của Trác tổng, Tống Chiêu tự nhiên sẽ có nhiều cơ hội tốt.
Khoảng 8 giờ 40, Tống Chiêu đến đoàn phim, nghi lễ khởi động máy bắt đầu lúc 10 giờ 20, thời gian này là lúc họ cần trang điểm.
Trần Cảnh đưa Tống Chiêu đến, hàn huyên vài câu với đạo diễn rồi rời đi. Đỗ Bằng không ít kinh nghiệm, một mình đi theo Tống Chiêu cũng không có vấn đề.
Chào hỏi với đạo diễn xong, Tống Chiêu được dẫn tới phòng hóa trang. Cả đoàn phim, trừ nam nữ chính có phòng hóa trang riêng, diễn viên phụ đều dùng chung một phòng.
Mà lúc này, Tống Chiêu nghe được không ít chuyện bát quái, lúc là drama của giới giải trí, lúc là drama của đoàn phim, chính là đến giờ nữ chính Lâm Tiêu vẫn chưa đến.
Át chủ bài lớn nhất của đoàn phim là ảnh đế Mục Hiểu, anh ta đã tới từ sớm, vậy mà Lâm Tiêu còn chưa tới, ra chiêu còn lớn hơn ảnh đế.
Tống Chiêu ngồi nghe, nếu không phải nơi đây nhiều người nhiều thị phi, cậu muốn nhắc nhở, sao họ có thể kết luận như vậy? Nhỡ không phải cô cố ý mà gặp chuyện gì thì sao?
Đóng phim cùng ảnh đế, dù người không có đầu óc cũng biết không nên làm vậy.
Trừ phi, cô ấy có hậu trường cứng.
“Tiểu soái ca, làn da của anh đẹp quá, có thể bật mí phương pháp chăm da không?”. Nhân viên trang điểm cho Tống Chiêu là người đàn ông phong cách quyến rũ, nâng cằm Tống Chiêu, rồi quan sát kỹ lưỡng, càng xem càng hâm mộ.
Mặt anh ta một ngày không cấp ẩm thì khô cạn như sa mạc, mà mặt Tống Chiêu dù không dám nói như trứng gà bóc, nhưng đủ khiến anh ta ghen tị.
Anh ta còn bổ sung: “Cậu cũng đừng có nói không có phương pháp gì, được chứ?”
Tống Chiêu xấu hổ cười: “Nếu tôi nói vậy thì sao? Tôi thực sự không chăm da”.
Nguyên chủ thực ra cũng chuẩn bị mặt nạ, mỹ phẩm dưỡng da các thứ, nhưng cậu thấy dùng không quen, nên từ lúc cậu xuyên qua, chúng liền vô dụng.
Chuyên viên trang điểm: “Thì còn sao được chứ? Aiz, chỉ có thể trách ông trời bất công, thật khiến người ta đố kỵ, nhắm mắt lại đi, tôi sẽ đánh mắt, cậu diễn vai Vương Lỗi đúng không?”
Tống Chiêu nghe lời, nhắm mắt lại, tùy ý chuyên viên trang điểm tô tô vẽ vẽ trên mặt mình.
“Phải, là Vương Lỗi”
Chuyên viên trang điểm: “ Nhân vật Vương Lỗi này rất hay, cố gắng lên, tôi tin tưởng cậu.”
Người đẹp trai thế này, anh cũng chưa từng gặp qua, nhất định là người mới, chỉ cần diễn được vai này, không bất ngờ có thể nổi tiếng, lúc đó muốn tăng nhân khí không khó.
Tống Chiêu: “Cảm ơn, mượn ngài cát ngôn.”
“Ok, soái ca mở mắt đi, nhìn xem, hai lòng không?”. Lần trang điểm này rất thuận buồm xuôi giáo, ai dám nói không dài lòng, anh có thế lao lên luôn.
Tống Chiêu nhìn chính mình trong gương, vai Vương Lỗi là một sinh viên, qua bàn tay của chuyên viên trang điểm, Tống Chiêu như tỏa ra hào quang nam thần học đường, làm Tống Chiêu nhìn đến ngây người.
Tống Chiêu: “Kỹ thuật của anh thật cao siêu, quá đẹp so với mặt mộc của tôi rồi.”
Chuyên viên trang điểm đắc ý: “Kỹ thuật của tôi tốt thì cũng cần khuôn mặt trời ban như cậu mới được, à, tôi là Tony, lần sau trang điểm cứ tìm tôi nha.”
Tống Chiêu: ...
Tony?
Không phải cái tên phổ biến trong giới “cầm đầu thiên hạ”à? Thợ cắt tóc ấy?
Chỉ còn hơn hai mươi phút, nữ chính Lâm Tiêu cũng đã khoan thai tới muộn.
“Xin lỗi, xin lỗi, đạo diễn, tôi đến muộn, trên đường gặp chút chuyện, xin lỗi Mục lão sư, rất xin lỗi mọi người, đã để mọi người đợi lâu.” Lâm Tiêu trước tiên là xin lỗi đạo diễn tâm tình không tốt, rồi đến Mục Hiểu, sau là mọi người trong đoàn.
Đạo diễn thấy thái độ Lâm Tiêu như vậy, biểu tình khó coi cũng hòa hoãn: “Được rồi, mau hóa trang đi, chú ý thời gian.”
Lâm Tiêu lại cúi đầu, rồi mới vội vã chạy đi, mười phút sau đã xong. Nghi thức khởi động máy cũng thuận lợi hoàn thành.