Chương 23.2: Hội chứng ám ảnh tiền bạc

[Chương này có nội dung ảnh, hãy bật mạng để xem trọn vẹn nha]

Trác Thiếu Phàm: “Ai nói lương của chú ấy 20.000? Ai nói?”

Tống Chiêu: “Đầu bếp Dương nói”

Trác Thiếu Phàm: “Cậu nghe nhầm rồi, lương của đầu bếp Dương là 18.000]

Tống Chiêu đúng lý hợp tình nói: “18.000, bốn bỏ năm lên, làm tròn không phải 20.000 sao?”

Trác Thiếu Phàm: “Cậu học ‘bốn bỏ năm lên’ để dùng như thế này hả?”

[20.000 tệ khoảng 68 triệu, 18.000 khoảng 61 triệu]

[bốn bỏ năm lên: làm tròn số, bình thường làm tròn số lẻ phía sau, còn Chiêu là tròn lên 2000 tệ khoảng 6 triệu 8]

Tống Chiêu: “Đừng nói bốn bỏ năm lên nữa, anh có đồng ý tăng lương không? Anh nói xem đồ ăn tôi làm có xứng đáng không?”

Trác Thiếu Phàm: “Cậu không muốn đổi lấy thứ cao cấp hơn sao? Ví dụ như tài nguyên?”

“Anh muốn bao dưỡng tôi?” Tống Chiêu trợn mắt há mồm.

Đừng trách Tống Chiêu ngốc, đây thực sự là suy nghĩ đầu tiên mà cậu nghĩ tới, với hiểu biết của cậu về giới giải trí, trao đổi tài nguyên thì không phải bao dưỡng thì là cái gì?

Cậu mới đặt chân vào showbiz, Trần Cảnh sợ cậu đi đường vòng ảnh hưởng tới Trác thị, còn giảng giải cho cậu một tràng quy tắc ẩn, cậu không hiểu sai mới lạ.

Trác Thiếu Phàm nhịn không được vỗ trán: “Có cần tôi nhắc lại thân phận hiện giờ của cậu không? Còn phải bao dưỡng hả?”

Rốt cuộc là đầu cậu nghĩ gì thế?

Nhìn anh giống người thích play kim chủ bao dưỡng tiểu minh tinh hả?

Tống Chiêu: “À, xin lỗi, xin lỗi, anh không phải muốn bao dưỡng tôi mà là muốn bao dưỡng tay nghề của tôi phải không?”

Trác Thiếu Phàm: …

Tống Chiêu nói như vậy cũng không sai, tay nghề này ai thử qua mà không muốn bao trọn luôn chứ.

Trác Thiếu Phàm: “Cậu hiểu thế cũng được, cậu nấu ăn, tôi đưa tài nguyên, lần mua bán này, cậu không lỗ”

Anh là thương nhân, mỗi phi vụ làm ăn sẽ luôn tính toán để tối đa hóa lợi ích của mình. Không để Trần Cảnh nói cho Tống Chiêu, chẳng qua là muốn tự mình nói, tăng lợi thế cho mình.

Tống Chiêu: “Không lỗ, không lỗ, chỉ là hai tháng nữa tôi sẽ hết hạn hợp đồng rồi”

Trác Thiếu Phàm: “Cậu không cần lo, chỉ cần cậu muốn, cậu vẫn có thể thỏa mái lăn lộn ở giới giải trí”

Tống Chiêu: “Chốt kèo”. Như là sợ Trác Thiếu Phàm đổi ý.

Trác Thiếu Phàm: “Giờ có thế nấu gì cho tôi chưa?”

Tống Chiêu: “Đương nhiên, nhưng nếu ông chủ có thể rộng lượng một chút, tăng lương thì càng tốt”

Trác Thiếu Phàm tức cười: “Cậu mắc hội chứng ám ảnh tiền bạc đúng không?”

Tống - da mặt dày - Chiêu: “Lâm vào đường cùng mà, nếu cả người anh chỉ còn 3000 tệ, anh cũng bị ám ảnh tiền bạc thôi, hơn nữa, tôi còn hứa cuối tuần dẫn Cảnh Diễm đi khu vui chơi, không tiêu tiền gì sao được? Nhóc con nói nó chưa được đi khu vui chơi bao giờ.”

Trác Thiếu Phàm vừa nghe, biểu tình hơn kỳ quái: “Cậu chỉ có 3000?”

Vậy mà còn sống được sao? Còn không đủ tiền một bữa cơm bên ngoài của anh, mặc dù nó không ngon như Tống Chiêu làm.

Nghĩ vậy, Trác Thiếu Phàm cảm thấy, cũng có thể tăng lương cho cậu, dù sao thì cũng đáng thương như vậy.

Tống Chiêu: “Đúng vậy, anh muốn xem không?”

Trác Thiếu Phàm: “Vậy thì không cần, tăng lương là được chứ gì, 20.000 tệ được chưa?”

Tống Chiêu: “Ông chủ, anh thực sự là người tốt, chờ tôi chút’

Trác bị phát thẻ người tốt Thiếu Phàm: …

Lời nào nghe thế nào cũng thấy khó chịu là sao?

Nhưng đợi đến khi Tống Chiêu bưng chén canh sủi cảo tới, Trác Thiếu Phàm cảm thấy mỹ mãn, một tháng 20 nghìn, anh kiếm lời, còn mấy lời kia có khó chịu hay không, mặc kệ đi.

[Canh sủi cảo]Sau Khi Xuyên, Tôi Livestream Nuôi Bé Con - Chương 23.2: Hội chứng ám ảnh tiền bạcNgày hôm sau, Tống Chiêu đưa bé con đi học, nhóc vẫn siêu cấp mong chờ. Chiêu Chiêu hứa ngày mai dẫn bé đi khu vui chơi, bé rất vui.

Chờ Chiêu Chiêu dẫn mình đi chơi, xem mấy bạn khác còn có thể nói gì, Chiêu Chiêu chính là số một.

Thế nên, buổi chiều Tống Chiêu đến đón tiểu gia hỏa, thấy nhóc vừa đắc ý khoe khoang vừa tạm biệt: “Ngày mai Chiêu Chiêu dẫn tớ đến khu vui chơi, tạm biệt, thứ hai gặp tớ sẽ kể cho các cậu tớ với Chiêu Chiêu chơi cái gì nha”

Có thể hình dung là bộ dáng đáng yêu thiếu đánh.

Tống Chiêu sờ sờ đầu nhỏ: “Cùng các bạn nói chuyện tử tế”. Không được học thói âm dương quái khí.

Trác Cảnh Diễm lập tức đoan đoan chính chính: “Chào các bạn, thứ hai gặp lại”

Lật mặt cực nhanh, có thể xem xét đi đóng phim thay cậu không?

Sáng thứ bảy, Tống Chiêu và đậu đinh ăn no uống say, bảo Khương quản gia gọi tài xế chuẩn bị xe. Lúc chuẩn bị ra ngoài thì thấy Trác Thiếu Phàm cũng đứng lên.

Một lớn một nhỏ biểu tình khó hiểu nhìn về Trác Thiếu Phàm.

Trác Thiếu Phàm: “Sao vậy? Không phải muốn mời tôi đi công viên giải trí sao? Vì chuyện này mà tôi phải dời lịch trình lại đấy”

Tống Chiêu: ? ? ?

Không phải! Anh nói lý chút đi! Ai mời anh?

Trác Thiếu Phàm: “Tối hôm trước cậu cố ý nhắc tới không phải là muốn đi cùng tôi à? Được rồi, đi thôi”

Tống Chiêu: ……

Bạn nhỏ Trác Cảnh Diễm rất hưng phấn, tuy ràng bé chẳng ở chung với người cha Trác Thiếu Phàm này bao lâu, nhưng bé vẫn khát khao có được tình thương của cha và mẹ.

Vì thế, cuộc hẹn hai người biến thành ‘chuyến đi gia đình ba người’.

===========

Bò: Chiêu có 3000, mình cũng vậy, nhưng bớt 3 số 0! Nghèo khổ

Cảm ơn các bạn đã đề cử truyện!