Ra khỏi bệnh viện, nỗi lo của họ mới giảm đi, chỉ là trầy da, may không ảnh hưởng đến xương.
Ngồi lên xe, Trần Cảnh định đưa họ về biệt thự.
Ở ghế sau, Tống Chiêu ôm Trác Cảnh Diễm: “Sau này có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói ra, không được giấu giếm biết không? “Mẹ” biết con sợ “mẹ” lo lắng, nhưng nếu con không nói ra, chỉ có “mẹ” không biết gì sẽ càng lo lắng, con hiểu không?”
[Bò: “mẹ” trong ngoặc là Chiêu nó vẫn chưa thuận miệng đâu]
Tiểu gia hỏa cúi đầu: “Xin lỗi Chiêu Chiêu, con biết sai rồi, sau này nhất định không gạt Chiêu Chiêu”
Tống Chiêu nắm tay bé: “Được, nhắm mắt lại ngủ một chút, chúng ta về nhà”
Nghe Tống Chiêu nói đi về nhà, bé con an tâm nhắm mắt lại.
Không nghĩ tới, trên đường về quản gia Khương lại nhận được điện thoại, quản gia Khương thấp giọng nói vài câu, rồi nhìn về phía Tống Chiêu.
Tống Chiêu: “Có chuyện gì sao?”
quản gia Khương: “Lão phu nhân gọi điện thoại tới, nói là lâu rồi chưa gặp tiểu thiếu gia, muốn Chiêu thiếu đưa tiểu thiếu gia về nhà cũ ăn cơm tối”
Tống Chiêu: ....
Cái gì mà về nhà cũ, sợ là biết tiểu gia hỏa ở trường đánh lộn nên bảo họ về.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, chỉ thấy người nhà họ Trác một lần. Tống Chiêu cũng không rõ vì sao họ lại yên tâm giao bé con cho nguyên chủ, là chắc chắn nguyên chủ không dám làm gì hay là không thèm để ý thằng bé?
Cốt truyện chỉ nói cha ruột mặc kệ Trác Cảnh Diễm, mẹ kế ngược đã Trác Cảnh Diễm. Còn những người khác nhà họ Trác thì không nhắc tới, cho nên Tống Chiêu cũng không rõ ràng lắm.
Quản gia Khương: “Chiêu thiếu?”
Tống Chiêu hoàn hồn: “Ừm, vậy thì về nhà cũ, quản gia Khương, bà chỉ đường cho anh nhé”
Sau đó xe chậm rãi đi về nhà cũ.
Nhà cũ nằm ở ngoại ô. Nơi này không nhiều hộ dân sinh sống, nhưng có thể ở đây sẽ là người không phú thì quý. Còn nhà chính Trác gia chiếm thì độc chiếm ngọn núi nhỏ ở đây.
Xe chậm rãi đi qua cửa lớn, Trần Cảnh lái xe không nhịn được mà run run. Đây mới là kẻ có tiền, anh xem phim truyền hình cũng giống như vậy.
Càng gần tới nơi, Tống Chiêu càng khẩn trương, tay ôm chặt bé con trong ngực thêm một chút.
Tiểu gia hỏa náo loạn cả ngày, đánh nhau còn đi bệnh viện, giờ đang vô tư ngủ trong ngực Tống Chiêu, chắc bị ôm đem bán cũng không biết.
Không đợi Tống Chiêu nghĩ nhiều, xe đã tới nơi, quản gia Khương xuống xe mở cửa cho Tống Chiêu, đưa tay định ôm Trác Cảnh Diễm.
Trác Cảnh Diễm cử động, mơ mơ màng màng mở mắt: “Mẹ...Chiêu Chiêu, chúng ta về đến nhà rồi ạ?”
Tống Chiêu thở phào một hơi, bé con đã tỉnh, có lẽ sẽ làm bầu không khí dịu một chút.
Tống Chiêu: “Chúng ta không về nhà, chúng ta đến nhà ông bà nội, con tỉnh chưa? Có muốn ngủ nữa không?”
Bé con: “Nhà ông bà nội ạ? Bảo bảo không ngủ nữa đâu, bảo bảo nhớ ông bà, chú và dì nhỏ”. Bé con hoàn toàn tỉnh táo, vực dậy tinh thần.
Đây không phải một lời nói dối. Bé con từ nhỏ sống cùng ông bà, chú và dì nhỏ nhiều hơn so với cha nó. Ngày thường được mọi người hết mực yêu thương, nhưng thời gian này bé không gặp được họ nên bé cảm thấy nhớ.
Tống Chiêu: “Vậy chúng ta vào nhà thôi, chút nữa con có thể giới thiệu Chiêu Chiêu cho ông bà chứ?
Tiểu gia hỏa: “Được ạ, được ạ”. Chiêu Chiêu là tốt nhất, ông bà nhất định cũng sẽ thích Chiêu Chiêu.
Quản gia Khương: “Chiêu thiếu không cần khẩn trương, lão gia và lão phu nhân đều đều rất tốt”. quản gia Khương biết cậu lo lắng liền trấn an.
Tống Chiêu cười cười, không nói chuyện.
Trần Cảnh nhân cơ hội nói mình còn có việc nên phải đi trước, đã đưa người đến nơi, anh cũng không tiện tiến vào.