Chương 13: Ông xã hay ông chủ?



Tống Chiêu ở trên lầu thu thập đồ vật, lại không biết mình đang khiến Trác Thiếu Phàm hoài nghi, lúc này lại nhận được điện thoại của Trần Cảnh. May là cậu đã thay đổi nhạc chuông, nếu không sẽ đem Khương quản gia cùng Hồng Lệ hù chết.

Trần Cảnh cố ý gọi cho Tống Chiêu vì buổi phát sóng lúc nãy.

Tống Chiêu: “Cảnh ca, anh vừa xem phát sóng trực tiếp sao? Nhìn thấy em mắng người rồi?” Vừa tiếp điện thoại, phản ứng đầu tiên của cậu là Trần Cảnh gọi để ‘hưng sư vấn tội’, trước mặt người xem mà mắng người là không tốt lắm.

Trần Cảnh: “Ừ, xem từ lúc bắt đầu phát sóng”

Đây là lần thứ hai Tống Chiêu phát sóng, Trần Cảnh đương nhiên ghi nhớ. Hiện tại tính tình Tống Chiêu đã thay đổi, cũng biết tiến bộ, lại nói giờ Tống Chiêu thân phận đã khác. Trần Cảnh tự nhiên là phải quan tâm nhiều hơn.

Trần Cảnh cảm thấy mọi người nói anh hợm hĩnh, khôn lỏi gì cũng được. Anh cũng chỉ là người làm công ăn lương, cũng phải kiếm tiền. Và dù là trước kia, anh cũng không bạc đãi Tống Chiêu, không phải sao?

Tống Chiêu: “Cảnh ca, anh gọi điện là để…”

Trần Cảnh vội vàng nói: “Không phải, gọi không phải trách mắng cậu, cậu chắc chưa xem lại phát sóng, nhiều người thấy cậu không sai, thậm chí sôi nổi đáp trả người kia, còn có nhiều người tò mò ‘phu thê phế phiến’, ‘bánh bà xã’ với ‘kiến leo cây’ là món gì, tôi cũng thắc mắc, mấy món đó đều ăn được sao? Tên sao lại kỳ quái như vậy?”

Tống Chiêu nghĩ không sai. Mỹ thực thế giới này đều là ‘bàn tay vàng’ của nguyên chủ. Tống Chiêu thấy mình biết nấu ăn quá là tiện nghi rồi. Ưu thế cậu có là tay nghề lâu năm, chứ nếu một năm chỉ xuống bếp hai lần, cậu cũng không ‘bàn tay vàng’ này.

[Note: nguyên liệu thế giới này có đủ nhưng không nấu ra được hương vị như Tống Chiêu, ‘bàn tay vàng’ kiểu vậy đó]

Trần Cảnh xem hết tất cả bình luận, mới đầu anh cũng lo lắng Tống Chiêu mắng người sẽ gây ảnh hưởng trái chiều.

Nhưng thẳng đến khi Tống Chiêu tắt live, có người lại tò mò về đồ ăn, có người lại cảm thấy Tống Chiêu rất đáng yêu.

Trần Cảnh trầm mặc, anh quả nhiên vẫn chưa hiểu được lối suy nghĩ của cư dân mạng. Còn cần học tập rèn luyện dài dài.

Trần Cảnh gọi điện cho Tống Chiêu sợ cậu khó chịu vì những bình luận tiêu cực.

Tống Chiêu: “Thật sao? Vậy là được rồi. Về mấy món em nói, đều rất ngon, sau này em sẽ làm từng món một”

Trần Cảnh nghe vậy, nhớ đến mì căn nướng Tống Chiêu làm liền nuốt một ngụm nước miếng. Ước gì hôm nay anh cũng có mắt, tiệc là anh không thể mỗi ngày đều cùng Tống Chiêu livestream được.

Trần Cảnh: “Vậy cậu nói chiên xù cái gì cá với sóc gì ấy, chắc chắn không phải chiên thịt sóc thật chứ”

[Đã giải thích chương 11, Trần Cảnh cũng nhầm]

Trần Cảnh vẫn hơi lo lắng.

Tống Chiêu: ……

Dù có đưa cho cậu một con sóc, cậu cũng không dám làm gì đâu.

Cúp điện thoại, Tống Chiêu về phòng tiếp tục dọn đồ của mình cùng mọi người.

Đồ dùng của cậu cùng không nhiều, nửa tiếng là chuyển xong. Hồng Lệ cũng nhân tiện quét tước phòng ngủ chính một lần, thay đổi chăn đệm mới.

Sắp xếp ổn thỏa xong, Tống Chiêu nhìn thấy tiểu bằng hữu Trác Cảnh Diễm đang lẽo đẽo sau mình, hai tay còn chắp sau lưng như ông cụ non.

Tống Chiêu: “Sao nhóc lại chạy lên đây? Không chơi cùng cha hả?”

Vừa nói cậu lại nhớ tới mình nói Trác Cảnh Diễm không là cái thứ gì bị hắn nghe được. Haizz, trách không được a, cậu cũng không cố ý mắng Trác Thiếu Phàm.

Trác Cảnh Diễm: “Chơi…chơi cùng Chiêu Chiêu”. So với người cha một năm tiếp xúc không được hai ba lần, hiển nhiên càng thích “mẹ mới” hơn, “mẹ” sẽ gọi bé là nhóc con trong nhà, còn nấu cho bé đồ ăn ngon.

Tống Chiêu trong lòng đắc ý, cậu quả nhiên vẫn là ‘người gặp người thích’ ha.

Sau hơn 9 giờ tối, cậu chủ nhỏ được Khương quản gia bế đi ngủ. Tống Chiêu nằm trong bồn tắm thoải mái ngâm nước nóng. Sau đó xuống lầu uống nước, chuẩn bị ngủ sớm dậy sớm.

Vừa chuẩn bị trở về ngủ lại gặp Trác Thiếu Phàm từ thư phòng bước ra.

Tống Chiêu: “Ông chủ quả nhiên bận rộn, còn chưa ngủ sao? Phòng ngủ chính đã dọn xong rồi, vậy tôi về trước, ông chủ ngủ ngon”

Tống Chiêu nghĩ, một nhân viên khẳng định phải dẻo miệng chút, vì thế mở miệng xã giao.

Trác Thiếu Phàm dừng một chút, sắc mặt tối sầm, ông chủ? ÔNG CHỦ?

Cho nên là buổi chiều Tống Chiêu nói ‘ông’ là ông chủ, không phải ‘ông xã’?

Ông chủ là thể loại xưng hô gì?

“Khoan đã, chiều nay cậu định gọi tôi là ông chủ?” Không biết sao trong lòng Trác Thiếu Phàm lại thấy không thoải mái.

Anh trước nay đều không để bản thân thiệt thòi, điều gì không rõ liền mở miệng hỏi.

Tống Chiêu đã đến cửa phòng mình. Nghe vậy dừng lại, nhìn về Trác Thiếu Phàm, nhớ lại mình gọi ông chủ khi nào.

A, đúng rồi, chính là lúc ấy.

Tống Chiêu: “Đúng vậy, không sai, sao vậy? Anh không thích gọi như thế sao?” Tống Chiêu thực sự nghi hoặc, nếu Trác Thiếu Phàm không thích vậy cậu nên gọi thế nào đây. Không thể một cái xưng hô cũng không có chứ.

Trác Thiếu Phàm nhìn ra ý tứ của Tống Chiêu, hít một hơi thật sâu để chính mình không nổi nóng.

“Vì sao lại gọi là ông chủ?” Thanh âm của Trác Thiếu Phàm ổn định, chưa nghe ra được ý tứ khác.

Tống Chiêu: “Thì chúng ta đã kí hợp đồng, anh cũng đáp ứng trả lương, không gọi ông chủ thì gọi là gì? À, ngoài tiền lương ra, anh có hỗ trợ chi trả 5 hiểm 1 kim không?

[5 hiểm 1 kim : Là 5 loại bảo hiểm (BH hưu trí, BH y tế, BH tai nạn lao động, BH xã hội, BH thất nghiệp), 1 kim là chỉ quỹ hỗ trợ nhà ở.]

Trác Thiếu Phàm:……

Sự tu dưỡng bao năm của một quý ông gần như bạo phát, 5 hiểm 1 kim, tốt, tốt lắm.

“CÓ”

Tống Chiêu nghe vậy thì vui mừng, nhưng sao cảm giác như Trác Thiếu Phàm đang nghiến rang nghiến lợi?

Tống Chiêu: “Cảm ơn ông chủ, chúc ngài ngủ ngon”

“Chờ một chút”

Tống Chiêu đang định mở cửa, Trác Thiếu Phàm lại lên tiếng.

Tống Chiêu:……

Chúng ta có thể nói thẳng một mạch được không?

Tống Chiêu quay người, mỉm cười công nghiệp, vì tiền lương, vì 5 hiểm 1 kim: “Ông chủ, ngài còn việc gì sao? Đã muộn rồi, tốt nhất nên nghỉ ngơi sớm”

Trác Thiếu Phàm: “Tôi mới về nghe thấy cậu mắng người, xảy ra chuyện gì?

Vốn anh định hỏi ngay lúc đó, nhưng bị mì căn nướng ‘cưỡng chế’ làm quên mất chuyện này. Trong nhà có mấy người, nhìn bọn họ ở chung cũng không tệ, vậy Tống Chiêu là đang mắng ai?

Hơn nữa, ‘phu thê phế phiến’ với ‘kiến leo cây’ là cái gì? Trù nghệ của Tống Chiêu anh không có hiểu biết, nhưng mì căn nướng hôm nay thực sự không tồi, vậy hai món kia chắc hương vị cũng không kém nhỉ?

Tống Chiêu: “À, chuyện này hả, anh cũng biết tôi là minh tinh tuyến 38, không có kỹ năng diễn, chỉ có thể dùng mặt kiếm tiền, đúng lúc tôi nấu nướng khá tốt nên phát sóng trực tiếp, lúc đó nói chuyện hơi khó nghe là do có người tấn công tôi trước, tôi chỉ đáp trả lại thôi”

Tống Chiêu nhún nhún vai giải thích. Giải thích rõ ràng cũng không phải muốn ám chỉ Trác Thiếu Phàm cung cấp tài nguyên, mà là muốn Trác Thiếu Phàm biết, cậu cũng không phải người vô duyên vô cớ mắng chửi người khác.

Tình huống ở giới giải trí Trác Thiếu Phàm cũng không muốn nghe, đừng nói cái gì phát sóng trực tiếp. Vì thế để Tống Chiêu về phòng, còn mình quay lại phòng ngủ chính vẫn suy nghĩ lúc nãy Tống Chiêu ‘bán thảm’ có phải là đang muốn đòi tài nguyên không? Nhưng bộ dáng của cậu cũng không giống đang ám chỉ việc này.

Sáng hôm sau, Trác Thiếu Phàm lại được hưởng thụ bữa sáng Tống Chiêu làm, một bánh bao, hai bánh rán và một cốc sữa đậu nành.

Trác Thiếu Phàm cảm khái, không nói đến gì khác, chỉ với tài nghệ này, Tống Chiêu cũng có thể kiếm lời.

Trác Thiếu Phàm đến công ty chuyện đầu tiên là để thư ký tra lại tư liệu về Tống Chiêu.

10 giờ sáng, kết quả đã đặt trên bàn làm việc của Trác Thiếu Phàm. Bời vì từng tra một lần, nên lần này khá thuận lợi.

Xử lý xong công việc, Trác Thiếu Phàm cầm tư liệu lên nhìn.

Tống Chiêu xuất thân cô nhi viện, chỉ học xong cao trung, thành tích cũng không tốt, bởi vậy không học đại học, tốt nghiệp cấp ba đến quán ăn gần cô nhi viện hỗ trợ, làm hai năm, được phát hiện, đầu quân vào Giải trí Tinh Trừng, trở thành nghệ sĩ trong tay Trần Cảnh.

Nhưng mà Tống Chiêu cũng không phải xuất thân chính quy, biểu diễn, thanh nhạc… cái gì cũng chưa học qua, chỉ dựa vào khuôn mặt, căn bản không có tiền đồ đáng nói.

Tựa hồ cũng không có chỗ nào đáng ngờ, Tống Chiêu trù nghệ tốt, có thể nói là thiên phú, lại còn đến quán ăn làm việc, nói không chừng là học được không ít.

Nhưng nói đến phát sóng trực tiếp, Trác Thiếu Phàm cũng hiểu biết một chút, tuy rằng hiện tại phát sóng trực tiếp cũng tương đối phổ biến, nhưng là địa vị không bằng minh tinh, mà Tống Chiêu hiện giờ đã lưu lạc đi phát sóng trực tiếp.

Bành Dương an tĩnh đứng một bên, thật sự tò mò thời gian ngắn như vậy sắc mặt ông chủ mình thay rồi lại đổi, ông chủ rốt cục làm sao vậy.

Trác Thiếu Phàm: “Thư ký Bành”

Bành Dương: “Ngài có gì phân phó?”

Trác Thiếu Phàm: “Việc tôi kết hôn, cậu cũng biết chứ”

Bành Dương gật đầu.

Trác Thiếu Phàm: “Tống Chiêu làm minh tinh, chỉ là, tôi tìm xem khắp giới giải trí cũng không thấy cậu ấy, dù sao cũng là phu nhân Trác thị, mặt mũi vẫn là phải có, cậu hiểu ý tôi chứ?”

Tuy không biết hôm qua Tống Chiêu có ý muốn đòi tài nguyên không, nhưng đã ký hiệp ước ‘vợ chồng’, anh cũng sẽ không cắt bớt nguồn lợi cậu, bằng không để truyền ra ngoài thì còn thể thống gì?

Đương nhiên, anh cấp tài nguyên cho Tống Chiêu cùng không đại biểu anh đối với Tống Chiêu có ý tứ gì. Chẳng qua là anh luyến tiếc trù nghệ của Tống Chiêu, bữa sáng hôm nay đổi lấy một suất diễn,, anh vẫn kiếm lời

Không sai, chính là như vậy.

Bành Dương: “Được, tôi đã hiểu, tôi lập tức an bài ngay”

Trác Thiếu Phàm vừa lòng gật đầu.

Vì thế mà nửa tiếng sau, lão tổng của giải trí Tinh Trừng gấp rút gọi một cuộc điện thoại kêu Trần Cảnh lên văn phòng.

====

Tác giả có lời muốn nói:

Công thức nấu ăn là từ baidu, xiaohongshu và tại gia. Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ.