Chương 12: Quyền sở hữu phòng ngủ chính

Bò: Mình đã chỉnh lại chú thích chương 11. Mọi người có thể xem lại nha.

=====

Không phải người này rất bận rộn sao? Trước đây nửa tháng cũng không về nhà, giờ là làm sao vậy? Ngày hôm qua về, hôm nay lại về?

Cậu còn tưởng rằng mình có thể hưởng thụ phòng ngủ chính thêm vài hôm nữa.

Trác Thiếu Phàm định hỏi Tống Chiêu vừa mới đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà một xộc vào mũi, kí©h thí©ɧ sự thèm ăn của anh.

Trong phòng bếp đầy đủ người: Khương quản gia, đầu bếp Dương, Hồng Lệ và nhóc con. Mỗi người đều cầm trong tay một xiên mì căn nướng.

Bởi vì Tống Chiêu phát sóng trực tiếp, mọi người đều tò mò, tiến vào xem, phòng bếp cũng rộng, chứa bọn họ cũng không phải vấn đề.

Trác Thiếu Phàm không báo trước mình sẽ trở về. Nên mọi người anh sẽ không quay về, do đó cũng không sắp xếp người mở cửa.

Trác Thiếu Phàm đảo mắt nhìn mọi người, cả nhãi con cũng không tha, à, bọn họ đang ăn cùng nhau. Đồ ăn trên tay nhãi con dù không đỏ, nhưng cũng là một loại.

Tiểu gia hỏa nhìn thấy ánh mắt cha mình vẫn luôn dừng ở mì căn nướng trên tay mình. Mặt nhóc có chút rối rắm, nếu cha muốn ăn, nhóc hẳn là chủ động đưa cho cha.

Nhưng đây là Chiêu Chiêu làm cho nhóc á, Chiêu Chiêu làm cho nhóc nên nhóc không muốn cho người khác đâu. Hơn nữa, mì căn nướng ăn rất ngon, còn là lần đầu nhóc được ăn mì căn nướng…

Vì thế, sau một hồi phân vân, nhóc con động tác nhanh gọn nhét mì căn nướng vào miệng, sợ Trác Thiếu Phàm yêu cầu nhóc đưa đồ ăn ra.

Trác Thiếu Phàm: ???

Tống Chiêu: “Ôngg… sao anh lại về rồi?”

Tống Chiêu suýt mở miệng gọi ‘ông chủ’, dù sao thì người ta cũng chấp nhận trả tiền.

Ngẫm lại giờ mà gọi là sếp thì không ôn lắm, tuy không có tình cảm nhưng vẫn phải giả bộ trước mặt người ngoài.

Đúng vậy, Tống Chiêu xác định, tuy rằng nhan sắc Trác Thiếu Phàmn là loại hình cậu thích, nhưng về tính cách gì đó cậu vẫn không chịu nổi, cho nên, coi Trác Thiếu Phàm là ông chủ mà ‘hầu hạ’ mới là biện pháp chính xác nhất.

Trác Thiếu Phàm nhướng mày, ông? Ông gì? Ông xã?

[ Tống Chiêu định nói 老板/lǎobǎn/ lão bản, ông chủ. Trác Thiếu Phàm hiểu nhầm là 老公/lǎogōng/ lão công, chồng]

Trác Thiếu Phàm cười nhạo một tiếng, xem ra lần trước Tống Chiêu chĩnh là ‘dục cự hoàn nghênh’ để anh hứng thú.

“Sao vậy? Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là nhà tôi phải không?”

Tống Chiêu: “Ai nói không phải đâu? Chẳng qua trước kia anh bận, luôn không về nhà, nên mọi người tưởng nay anh cũng không về.”

Tống Chiêu ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Trác Thiếu Phàm: “Như thế nào, cậu đang oán giận?”

Quả nhiên, Tống Chiêu chính là ‘dục cự hoàn nghênh’.

Hiện tại thì cáo trạng trước mặt Khương quản gia, có phải tính mượn lời Khương quản gia để phàn nàn với cha mẹ anh không?

Nghĩ đẹp lắm.

Tống Chiêu: ???

Nếu có thể, Tống Chiêu chỉ muốn hô một tiếng: Anh nghĩ nhiều rồi. Ma mới thèm để ý anh có về không.

Tống Chiêu: “Không có, tôi đang làm chút mì căn nướng, anh có muốn thử một chút không?”

Nghĩ đến 5000 tệ mỗi tháng, Tống Chiêu nhịn. Gây lộn với ai cũng không gây với tiền bạc. Ai lại đi cãi nhau với ‘áo cơm cha mẹ’ chứ?

Đương nhiên là Tống Chiêu không cho rằng Trác Thiếu Phàm sẽ nếm thử, ai có thể tưởng tượng hình ảnh một bá đạo tổng tài, thân hình cao lớn uy vũ cầm xiên mì căn nướng để ăn?

Mới nghĩ thôi Tống Chiêu không nhịn được mà run cầm cập, hình ảnh kia quá tuyệt mỹ rồi, không dám nghĩ nữa.

Trác Thiếu Phàm rốt cuộc cũng nghe có người hỏi mình, ánh mắt nhìn về bàn ăn còn lại ba xiên mì, giả bộ lơ đãng hỏi: “Cậu nói đây là mì căn nướng? Nhìn cũng chẳng ra gì, nhưng nếu cậu đã thật lòng mời, tôi ăn một chút coi như cho cậu chút mặt mũi vậy”

Tống Chiêu:…..

Nếu anh thật sự ghét bỏ thì trước hết hãy thu hồi ánh mắt đang dính chặt vào bàn lại đi.

Chậc!

Vì kho bạc nhỏ của mình, Tống Chiêu cung kính dâng mì đến tay Trác Thiếu Phàm.

Trác Thiếu Phàm: “Cứ ăn như thế này?”

Cầm xiên ăn luôn?

Trác Thiếu Phàm lớn như vậy cũng chưa từng ăn như thế.

Bệnh sạch sẽ phát tác làm anh hơi ghét bỏ, nhưng cũng có chút mới lạ.

Tống Chiêu cố nhịn không trợn mắt lên. Anh biết cái quái gì! Ăn mì căn nướng phải ăn như vậy mới ngon! Không lẽ phải đặt lên đĩa, khắc vài bông hoa củ cải, cà rốt cho anh? Không lẽ còn muốn dùng dao nĩa ăn nữa hả?

Tống Chiêu: “Phải ăn như vậy mới ngon. Anh thấy đó mọi người đều ăn như vậy. Nhóc con, ăn thế này ngon không?”

Trác Cảnh Diễm nghe Tống Chiêu gọi mình liền nỗ lực gật đầu: “Dạ ngon lắm, ngon lắm!”

Khương quản gia cũng nói mùi vị rất ngon, bà cũng chưa ăn mùi vị mới lạ như vậy.

Thế nên, Trác Thiếu Phàm ‘miễn cưỡng’ nhận xiên mì từ tay Tống Chiêu, cắn một miếng, mùi cay từ ớt, mùi thơm từ thìa là trào ra. Bên ngoài giòn tan, bên trong mềm dẻo. Rất ngon.

Trác Thiếu Phàm ăn hai miếng hết một xiên, sau đó không cần Tống Chiêu ‘hầu hạ’, tự mình động thủ cầm xiên thứ hai.

Thấy Trác Thiếu Phàm cầm xiên thứ hai, Tống Chiêu nhanh tay lẹ mắt cầm lấy xiên cuối cùng đưa vào miệng, mỗi người một xiên. Cậu cũng chưa ăn nhiều, trừ một xiên ăn lúc livestream, đây mới là xiên thứ hai cậu ăn thôi.

Trác Thiếu Phàm chửi thầm trong lòng, nhìn Tống Chiêu ‘không hiểu việc đời’, một cây mì căn nướng cũng đáng tranh giành? Ăn không đủ thì bảo đầu bếp Dương làm tiếp là được, không phải sao?

Chỉ có điều, từ khi nào đầu bếp Dương học được kỹ năng này, hương vị không tồi, sao trước khi lại không làm.

Trác Thiếu Phàm trở về muộn, chỉ nghe Tống Chiêu mắng người, không biết đồ ăn là do Tống Chiêu làm, còn tường là đầu bếp Dương làm.

Trác Thiếu Phàm: “Bộ dáng như ‘đi ăn cướp’ như vậy là sao? Muốn ăn lại bảo đầu bếp Dương làm thêm là được, chẳng lẽ đầu bếp Dương còn không làm nổi?”

Trác Thiếu Phàm nhíu mày, cho dù mì căn này phải dùng nguyên liệu quý hiếm thì không lẽ Trác gia cũng không mua nổi?

Đầu bếp Dương nghe vậy liền xua tay: “Thiếu gia cậu hiểu…hiểu lầm rồi, tôi nào có tài này, hổ thẹn hổ thẹn. Mì này là Chiêu thiếu làm, trù nghệ của Chiêu thiếu hơn tôi nhiều.”

Đối với trù nghệ của Tống Chiêu, đầu bếp Dương tâm phụ khẩu phục, sủi cảo, thịt heo xào ớt chuông…giờ có mì căn nướng. Ông đều phải gật đầu giơ hai ngón tay cái.

Trác Thiếu Phàm kinh ngạc nhìn Tống Chiêu, mì căn nướng thế mà do Tống Chiêu làm?

[ edit: Q – u – ê]

Tống Chiêu: “Đâu có, đâu có, quá khen, quá khen”

Trác Thiếu Phàm:……

Ngoài miệng thì nói ‘quá khen’ nhưng sao anh lại thấy đuôi của Tống Chiêu sắp dính lên trần nhà rồi.

Nhưng mà, Tống Chiêu sẽ nấu ăn?

Tư liệu tra được không nói Tống Chiêu biết nấu ăn.

Trác Thiếu Phàm cũng không chắc chắn, vốn dĩ Tống Chiêu chính là tiểu nhân vật thôi, điều tra rõ quan hệ sạch sẽ là được, anh không cần tìm hiểu sở thích của Tống Chiêu.

Trác Thiếu Phàm ngẫm lại, có lẽ anh nhớ nhầm đi.

Tống Chiêu: “Mọi người còn muốn ăn sao? Muốn ăn thì chúng ta nướng tiếp. Dù sao đồ ăn cũng chuẩn bị sẵn rồi”

Ai mà không muốn ăn ngon, mọi người sôi nổi gật đầu. Nhóc con là kích động nhất, không ngừng gật gật cái đầu nhỏ. Trác Thiếu Phàm cũng không rời đi như đang thể hiện ý kiến của mình.

Tống Chiêu tự hào, ai mà thoát khỏi ‘ma chưởng’ của mì căn nướng?

Lúc đợi nướng mì, Tống Chiêu gọi Trác Thiếu Phàm qua một bên, hỏi về việc đổi phòng ngủ, cậu không cần ngủ phòng chính, phòng cho khách cũng được.

Trác Thiếu Phàm thấy không cần thiết, dù sao anh cũng không thường xuyên trở về, không nhất định phải ngủ phòng khách.

Nhưng lại Tống Chiêu không muốn nhưng vẫn giả vờ rộng lượng, Trác Thiếu Phàm cười trong lòng, quyết không cho cậu đạt được tâm nguyện.

“Tôi đương nhiên là ngủ phòng chính”. Anh nói.

Câu trả lời nằm trong dự đoán của Tống Chiêu nên cậu chỉ hơn thất vọng. Phòng ngủ phụ cũng không tệ, vẫn đầy đủ tiện nghi, chỉ hơn nhỏ so với phòng chính. Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với phòng cậu ngày trước.

Sau khi ăn mì xong, Tống Chiêu bảo Hồng Lệ thu dọn đồ đạc, chuyển về phòng ngủ phụ.

Khương quản gia và Hồng Lệ sửng sốt, vợ chồng đang yên đang lành sao lại không ở cùng nhau? Tuy nhiên, Tống Chiêu và Trác Thiếu Phàm đều không có ý định giải thích, dù họ muốn quan tâm cũng không thể làm gì, chỉ có thể giúp họ sắp xếp đồ đạc.

Tiểu gia hỏa ngồi ở phòng khách cùng Trác Thiếu Phàm, ngồi được hai phút lại ngọ nguậy, nhảy xuống ghế chạy lên lầu. Cũng khó trách, dù sao nhóc cũng không thân thiết với Trác Thiếu Phàm.

Huống gì, nhóc còn cảm thấy khó chịu thì Trác Thiếu Phàm cũng không nhất định thoải mái. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một đứa con, ai biết mình sẽ đột nhiên làm cha. Con trai còn đã 4 tuổi, mà tính ra anh ở cùng nó còn không đến 1 tháng. Sao anh thoải mái được?

Nhìn bóng dáng nhóc con chạy lên lầu, Trác Thiếu Phàm bỗng tự giác thở ra một hơi.

Nhưng nhớ tới hai lần thấy Tống Chiêu gần đây, so với lúc khóc sướt mướt yêu cầu anh phụ trách có sự khác biệt rất lớn. Xem ra anh còn phải bảo người điều tra lại.

===

Tác giả có chuyện muốn nói:

Trác Thiếu Phàm: Giường phòng ngủ chính rất lớn, thật thoải mái!

Tống Chiêu: Hôm nay tôi từ phòng chính dọn ra, ngày nào đó nếu muốn tôi dọn về, lại là một cái giá khác.

Trác Thiếu Phàm:……