Chương 1: Như vậy là...xuyên rồi?

Sáng sớm, ánh sáng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, chiếu vào phòng ngủ.

Trên chiếc giường hai mét phồng lên một hình vòng cung, chăn bông kín đến nỗi ánh mặt trời nghịch ngợm cũng không phát hiện trong đó rốt cuộc là ai.

Đột nhiên, cửa phòng vang lên tiếng gõ có quy luật "cộc cộc cộc", ngọn núi nhỏ trên giường giật giật, từ trong ổ chăn, gian nan vươn hai tay duỗi người, một chàng trai sốc chăn lên, ngồi dậy mà còn đang mặc trên người cái áo ngủ không ra hình dáng.

"Tới rồi đây, đừng gõ nữa"

Tống Chiêu xoa xoa cái đầu đau nhức, lúc cậu ngủ ngon ai không có đạo đức lại gõ cửa? Tối hôm qua, cả đêm nằm mơ toàn điều kỳ quái, không thể giải thích được.

"Phu nhân, nên dậy ăn sáng thôi". Ngoài cửa, một giọng ngữ vang lên, tuổi có vẻ không lớn lắm.

Mà Tống Chiêu trên giường đang chuẩn bị xuống giường, động tác đột nhiên dừng lại, vẻ mặt sửng sốt.

Phu nhân???

Phu nhân ở đâu ra?

Không đúng, cậu sao lại ở trên giường? Không phải hôm qua cậu đang cứu người sao?

Vỗ vỗ đầu, ý thức đột nhiên quay về. Buổi chiều hôm qua cậu có việc, cho nên xin nghỉ sớm, đúng lúc gặp phải sự cố trên đường, một chiếc xe bus trở 8 đứa bé mẫu giáo bị hỏng phanh đang lao vọt xuống sông.

Cậu, cùng với ba người khác nhảy xuống cứu người, sau đó cậu hình như không lên được, trong nháy mắt, cảm giác ngột ngạt vì thiếu oxi ập đến

"Mẹ kiếp!" cậu mắng một tiếng, nhưng mà, hiện tại sao lại thế này? Cậu vì sao còn tỉnh?

Nghĩ đến đây, cậu mới giật mình phát hiện hoàn cảnh bốn phía lạ lẫm.

Đây là một gian phòng rất lớn, còn to hơn nhiều so với nhà cậu, được trang bị thiết bị đầy đủ, cái giường thôi cũng rộng hai mét, điều này không hề khoa trương. Đây không phải phòng của cậu, trong phòng có nhiều đồ cao cấp cậu không mua nổi, ngay cả rèm cửa đang bị gió thổi kia, nhìn qua cũng biết không phải thứ cậu mua được.

Cho nên, cậu là đang ở đâu?

Chính lúc cậu trầm tư, cửa phòng lại lần nữa vang lên.

Mau chóng muốn hiểu ra chuyện gì, cậu lập tức tiến lên mở cửa, thấy một cô gái ăn mặc trang phục hầu gái đứng bên ngoài, vừa mới buông tay gõ cửa

Cậu đánh giá cô gái, thực sự mặc trang phục hầu gái, chính là trang phục hầu gái xuất hiện trên TV của giới thượng lưu.

"Phu nhân, ngài tối qua uống không ít rượu, có lẽ dạ dày sẽ không thoải mái, nên xuống lầu dùng bữa sáng". Cô gái mặt không biểu tình nói.

Nếu không phải Khương quản gia bảo nàng đi lên, nàng mới lười đến gọi người này. Tiên sinh từ sau khi kết hôn chưa từng trỏ về một lần, có thể thấy được căn bản là không thích vị phu nhân này, cũng không biết là dùng thủ đoạn gì mới cùng tiên sinh sinh kết hôn.

Tống Chiêu ra vẻ trấn định nói: "Ừ, tôi biết rồi". Sau đó "bang" một tiếng đem cửa đóng sầm lại.

Hầu gái:"...". Không thể hiểu được.

Tống Chiêu đóng cửa lại, sau đó thở hổn hển, chắc không nhận ra gì kỳ lạ chứ?

Lau giọt mồ hôi không tồn tại trên trán, Tống Chiêu đi đến mở cửa phòng vệ sinh, ha, quả nhiên là kẻ có tiền, phòng vệ sinh rộng gần bằng phòng cậu luôn.

Tống Chiêu đến gần bồn rửa mặt, nhìn người trong gương, miệng thổi thổi tóc mai giữa trán, người trong gương cũng làm như cậu.

Tuyệt vời, chắc chắn rồi đây vẫn là hình ảnh phản chiếu của cậu trong gương.

Tống Chiêu đánh giá cẩn thận bộ dáng người trong gương, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, vẫn còn dáng vẻ thiếu niên chưa hiện lên nét thành thục, trong giống hệt cậu, nhưng so với hắn, bộ dáng của cậu có phần tinh xảo hơn.

Tống Chiêu quan sát kỹ lưỡng "chính mình", đột nhiên đầu kịch liệt đau đớn, Tống Chiêu ôm đầu, miệng phát ra âm thanh đau đớn.

Không biết qua bao lâu, dường như dài một thế kỷ, cơn đau chậm rãi giảm bớt, Tống Chiêu một thân mồ hôi, cả người ướt đẫm, thuận thế ngã ngồi trên sàn, mãi không nhúc nhích.

"Mẹ nó!" mãi một lúc lâu sau, Tống Chiêu thấp giọng chửi rủa.

Cơn đau nhức vừa nãy làm trong đầu cậu có thêm một phần ký ức, là ký ức của chủ nhân thân xác này.

Nguyên chủ và cậu giống nhau, đều xuất thân từ cô nhi viện, cũng gọi là Tống Chiêu, bởi vì có ngoại hình đẹp, được người tìm kiếm tài năng phát hiện khi 18 tuổi, từ đó đầu quân cho một công ty giải trí.

Đương nhiên là nguyên chủ cũng không có thành tựu gì, là một ngôi sao tuyến 18, 38 ở giới giải trí đều không tìm được dấu vết tiểu minh tinh này, bởi vì vừa không có kim chủ lại không có thực lực, cho nên luôn không nổi tiếng, hợp đồng kỳ hơn bốn năm, vẫn chưa kiếm cho công ty một xu nào.

Cũng may nguyên chủ ký hợp đồng với công ty tương đối chính quy, không nhiều thủ đoạn, người đại diện cũng không phải loại vô liêm sỉ, thích dụ dỗ, đẩy nghệ sĩ lên giường nhà đầu tư vô lương tâm, chỉ muốn an an ổn ổn vượt qua ba tháng còn lại, sau đó cùng nguyên chủ giải ước.

Nhưng nguyên chủ lại có thói "nói như rống leo, làm như mèo mửa", bản thân không có bản lĩnh, lại không ngừng trách cứ người khác, đổ lỗi công ty không đề bạt anh ta, không nâng hắn nổi tiếng, người đại diện thì bất công, không cho hắn tài nguyên tốt, khiến lòng hắn sinh ra oán khí không nhỏ. [Nói như rồng leo làm như mèo mửa: Tham vọng cao, năng lực thấp. Nói thì rất mạnh mẽ rất hay với biết bao hứa hẹn, nhưng khi thực hiện công việc thì lười nhác, bỏ dở không đến nơi đến chốn.]

Ở công ty, sau khi cùng người đại diện tính toán, nguyên chủ lại người ý muốn gặp được Trác Thiếu Phàm - tổng tài tập đoàn Trác Thị, dưới một phen thao túng của hắn, cùng Trác Thiếu Phàm kết hôn.

Sau đó, chính là một loạt hành động ngu dốt, chính mình tự tìm đường chết.

Sau khi chết mới phát hiện, mình chỉ là bia đỡ đạn của một quyển tiểu thuyết hào môn ngược luyến, căn bản không có cường điệu, bối cảnh tiểu thuyết là nguyên chủ - người "mẹ" nam, ngược đãi nam phụ, hơn hai mươi năm sau khiến nam phụ trở thành phản diện tính cách âm u.

Trong đầu lướt qua đại khái nội dung tiểu thuyết, Tống Chiêu sau khi minh bạch chỉ muốn chửi ầm lên, cái cốt truyện rách nát này, từ "cẩu huyết" không đủ để hình dung.

Chuyện phát sinh ở 20 năm sau, đứa con riêng là nam phụ của quyển sách, hơn nữa còn là một nam phụ phản diện, một người ngoan độc âm hiểm, vì nữ chính là đối đầu với nam chính khắp nơi, cuối cùng bị nam chính tiêu diệt, thành công đi "lãnh cơm hộp".

Mà nam phụ không thể vô duyên vô cớ trở nên độc ác, cho nên, cần thiết phải an bài một cuộc đời bi thảm.

Nam phụ sinh ra trong hào môn, nhưng lại do mẹ đẻ dùng thủ đoạn bất chính mới mang thai được, muốn "mẹ quý nhờ con" gả vào hào môn, ai biết nàng không có mệnh hưởng, khi sinh nam phụ thì bị xuất huyết, đứa con sinh ra chưa nhìn một cái đã qua đời. [ Mẹ quý nhờ con: phú quý của người mẹ đều nhờ vào con cái]

Nam phụ cũng không được cha ruột yêu thương, người cha chỉ cần biết hắn ăn nó mặc ấm, chứ chưa bao giờ cho hắn chút quan tâm.

Sau khi người cha ruột cưới nguyên chủ, nguyên chủ trở thành mẹ kế của nam phụ.

Thế giới của quyển sách này hôn nhân đều bình đẳng, hôn nhân đồng tính được thừa nhận và đảm bảo.

Tống Chiêu cảm thấy, khả năng là cha ruột của nam phụ cũng không thích nguyên chủ, có quỷ mới biết vì sao hắn lại cùng nguyên chủ kết hôn, sau khi kết hôn cũng chưa trở về, cứ thế giao con trai cho nguyên chủ.

Nguyên chủ cũng không phải dạng người tốt lành gì, trước mặt thì làm một mẹ kế tốt, sau lưng thì hờ hững, lạnh nhạt thậm trí ngược đãi nam phụ, tổn thương tâm hồn non nớt thời ấu thơ của nam phụ, cho nên dẫn đến việc tính cách nam phụ ngày càng đen tối..

Sau khi nam phụ lớn lên, bắt những người từng khinh nhục hắn đều phải trả giá, nguyên chủ là thảm nhất, chính là chết không toàn thây.

Nghĩ đến đây, Tống Chiêu không khỏi run cầm cập, cậu tuyệt đối không muốn kết cục này xảy ra, sống không tốt sao, tìm đường chết làm gì?

Sau khi nam phụ trả thù nguyên chủ, cha ruột hắn cái gì cùng không hỏi, trong sách cùng không nhắc đến cha ruột nam phụ nhiều, nhưng có miêu tả qua, nam phụ có gia thế hiểm hách, cha ruột hắn cũng là người có năng lực.

Sau khi nam chính giải quyết nam phụ, vẫn là cha ruột hắn mang di thể hắn về, xin lỗi nam chính, nói rắng ông không dạy dỗ tốt con trai.

Sau tác giả còn chú thích, nói thật là thảm hại.

Thảm cái gì hại, chứ không phải do tự tay tác giả viết ra kết cục như vậy sao?

Cho nên, khi rõ ràng đây là cậu xuyên vào thế giới trong sách, Tống Chiêu thở dài, có thể làm gì bây giờ?

Cậu chỉ có thể dùng thân phận này để sống tiếp, bằng không thì sao? Đòi sống đòi chết?

Không cần thiết, chính là cậu ở thế giới hiện thực nhảy xuống nước cứu người, ngay lúc cảm giác hít thở không thông, cậu thậm chí có thể rõ ràng rằng cậu đã chết.

Nếu là đã chết, trở về làm cái gì, dù cho chọn trở về, thì giờ di thể của cậu cũng đã thành tro.

Cũng may là cậu lớn lên ở cô nhi viện, cũng không có thân nhân, chỉ có viện trưởng và sư phó nhớ hắn, hy vọng hai vị lão nhân khi biết tin hắn qua đời không cần qua bị thương, giữ gìn tốt thân thể là được.

Tống Chiêu lau mặt, nhìn chính mình trong gương: "Mặc kệ trước kia là dạng người gì, hiện tại thân xác chính là Tống Chiêu".

Từ trong ký ức của nguyên thân, Tống Chiêu biết nguyên chủ cùng cha ruột nam phụ Trác Thiếu Phàm mới kết hôn khoảng nửa tháng, cô gái vừa gọi hắn tên là Hồng Lệ, là hầu gái Trác gia thuê, toàn bộ biệt thự còn có một người tài xế, một người làm vườn, và một quản gia.

Nơi cậu ở hiện tại cũng không phải nhà chính Trác gia, chỉ là một biệt thự trên danh nghĩa của Trác Thiếu Phàm, trước khi cũng chưa có người ở, sau khi bọn họ kết hôn mới dọn vào.

Lúc đầu biệt thự cũng không nhiều người, là ba ngày trước cha mẹ Trác Thiếu Phàm lấy lý do bọn họ kết hôn nên cùng bé con thân cận, bồi dưỡng tình cảm. Cùng hài tử qua đây còn có quản gia cùng hầu gái.

Trước khi bọn họ kết hôn, Trác Thiếu Phàm hoặc ở lại công ty hoặc về nơi ở tạm thời, cũng ít khi về nhà chính, đối với con trai của mình lại càng xa lạ, hài tử trước nay đều là cha mẹ Trác gia và người giúp việc chăm, nên mẹ Trác mới muốn đem bé qua để gia tăng tình cảm cha con.

Mà từ khi bọn hộ kết hôn,Trác Thiếu Phàm đều ở lại công ty nửa tháng cùng không có quay về, cho nên hầu gái kia mới có thái độ như vậy.

Nghĩ như vậy, Tống Chiêu lại có chút vui vẻ, rốt cuộc cũng được như ý nguyện, trải qua cuộc sống sinh hoạt của kẻ có tiền lại không phải đeo trên lưng khoản vay nợ mua nhà mua xe, còn không phải thực hiện nghĩ vụ chồng chồng, sự việc tốt như vậy như thế nào lại phát sinh trên người cậu ha?

Sự thật này quá là tốt đẹp đi. (^.^)

Vì thế, Tống Chiêu nhanh chóng rửa mặt xuống lầu, chuẩn bị thưởng thức bữa sáng đầu tiên với tư cách là một đại gia.

-----------------

Chương này còn một phần bình luận, quan điểm của tác giả, nhưng mình thấy nó sẽ spoil cốt truyện khá nhiều, tác giả nói về nhân vật chưa xuất hiện nên mình sẽ chèn nó vào một chương khác thích hợp sau nhé.