Chương 47

Thấy nàng vui vẻ như vậy, Mạnh Vãn Đào cũng vui theo, gật đầu: "Ừ, vậy chúng ta ở cái sân lớn nhất phía nam."

Tiểu Từ dừng bước, có chút không dám tin, tiểu thư vậy mà lại nghe nàng, nàng nói thích cái nào, tiểu thư liền nói ở cái đó...

Khi Mạnh Vãn Đào đi qua bên cạnh nàng, nàng còn ngây người chưa lấy lại tinh thần.

Thấy bộ dạng này của Tiểu Từ, Mạnh Vãn Đào vỗ vỗ đầu nàng: "Đi thôi, trời tối rồi, đến lúc đó lại ngủ trên bãi cỏ mất."

Tiểu Từ vui vẻ không chịu được, còn có chút kích động, nàng ấy không biết nên biểu đạt cảm xúc kích động của mình như thế nào, liền cười ngây ngô đi theo phía sau Mạnh Vãn Đào, ở trong lòng âm thầm thề, nhất định phải chiếu cố tiểu thư thật tốt.

Bởi vì hôm qua lão phu nhân vừa mới ở lại, đại viện tất nhiên đã được dọn dẹp sạch sẽ, Mạnh Vãn Đào kỳ thật cũng không có quá nhiều thứ cần dọn dẹp, chỉ cần thay đổi đệm chăn mấy ngày nay và đồ dùng là được.

Mạnh Vãn Đào chỉ vào sương phòng phía đông nói với Tiểu Từ: "Mấy gian phòng này về sau sẽ là của ngươi."

Tiểu Từ: "!!!"

Quá hạnh phúc!

Tiểu thư thật sự rất tốt!



Nàng nhất định phải chiếu cố tiểu thư càng thêm tận tâm!

Khi nào các chủ tử sẽ đến thôn trang ở, cũng không được xác định, cho nên trong khố phòng luôn chuẩn bị chăn đệm mới và đồ dùng hàng ngày.

Mạnh Vãn Đào mang theo Tiểu Từ mở cửa kho, chọn mấy cái đệm chăn còn có gối đầu, trước tiên làm sạch giường chiếu, sau đó lại lau toàn bộ phòng.

Không phải nàng thích sạch sẽ, mà nàng vừa nghĩ đến người tâm địa đen tối như Mạnh lão phu nhân kia vừa mới ở chỗ này, nên khiến cả người nàng không được tự nhiên.

Nàng thế nhưng lại thiếu chút nữa chết cháy vào đêm qua, vẫn nên lau đi để tránh xui xẻo thì tốt hơn.

Mạnh Vãn Đào theo sở thích của mình mà thay đổi sắp xếp bố cục đồ dùng trong phòng một chút, khi lau xong, lại thay một lần nữa, thay bộ trà cụ mới tinh, cùng một ít đồ vật nhỏ, rõ ràng không thay đổi bao nhiêu, nhưng toàn bộ căn phòng lại rực rỡ hẳn lên, nhìn thấy đã khiến cho tâm tình người ta tốt hơn.

Dọn dẹp phòng xong, thấy sắc trời còn sớm, Mạnh Vãn Đào lại mang theo Tiểu Từ đi kiểm kê đồ đạc trong kho.

Đi đột xuất tất nhiên sẽ có chỗ tốt, cả một khố phòng đều là đồ vật chưa kịp mang đi chính là chứng cớ.

Mặc dù không có những thứ đáng giá như vàng bạc châu báu, nhưng đồ dùng hàng ngày lại không ít.

Lớn thì là bàn ghế bình phong chăn đệm, nhỏ thì là trà cụ, lược gương... đầy đủ mọi thứ.

Mặc dù không có ngân lượng, nhưng trong kho bên cạnh còn cất giữ lương thực mới thu hoạch vào mùa thu năm nay, chỉ riêng những lương thực này đổi thành tiền cũng đủ cho chi tiêu trước mắt của Mạnh Vãn Đào, tạm thời có thể giải quyết vào việc khẩn cấp.



Sau khi kiểm kê một lần, trời đã tối, cơm phải ăn từng miếng từng miếng, chuyện phải làm từng việc một, Mạnh Vãn Đào cũng không vội vã.

Từ nhà kho đi ra, trời đã tối, trong lòng Mạnh Vãn Đào rất lo lắng cho Lan di.

Lúc đi đã nói trước khi trời tối nhất định sẽ trở về, bây giờ đã tối đen, sao còn chưa trở về?

Chẳng lẽ là đóng cửa thành, không đuổi kịp?

Thật sự không đuổi kịp còn tốt, nhà Lan di ở ngay trong thành, trực tiếp trở về nhà là được, chỉ sợ nàng đã ra khỏi thành lại không biết vì nguyên nhân gì, lúc này còn ở trên đường.

Đường đi trong trời tối không an toàn lắm.

Vốn định đi vào trù phòng nấu cơm, nhưng Mạnh Vãn Đào cũng không đi, đốt hai cái đèn l*иg lấy ra từ trong khố phòng, trực tiếp dẫn theo Tiểu Từ đi ra ngoài.

Đi ra ngoài thôn trang nhìn xem, đừng để tối om om đến mức không tìm được đường.

Mới vừa đi không bao xa, giọng nói của Lan di đã truyền tới:

"Là A Du và Tiểu Từ sao?"