Tuy rằng ngày thường Tiểu Từ cũng ở trong thôn trang đi qua đi lại, nhưng khi đó nàng đều là vì ăn hoặc là mặc, hoàn toàn khác với tâm tình hiện tại.
Vốn nàng cũng không cảm nhận được sơn thủy này, hoa màu ruộng đất có cái gì đẹp mắt, nhưng chậm rãi nghe tiểu thư nói nhiều như vậy, nàng cũng cảm thấy đỉnh núi phía trước nhìn rất đẹp mắt.
Mạnh Vãn Đào chỉ là muốn đi một chút, thuận tiện nhìn thôn trang vừa tới tay, cũng không có nhiệm vụ gì, cho nên đi rất chậm, có lúc còn có thể dừng lại nghịch nghịch hoa cỏ, cũng không mệt mỏi.
Đi tới đi lui, bất tri bất giác đã tới đầu.
Sở dĩ chọn phía đông, cũng là bởi vì khoảng cách về phía đông là gần nhất.
Trên đầu là một con kênh nhỏ, đối diện là thôn trang nhà khác, giữa hai nhà cũng không có hàng rào.
Mạnh Vãn Đào ngẩng đầu nhìn thôn trang trồng đầy đậu phộng đối diện, bởi vì tầm nhìn rộng, đều có thể nhìn thấy sân phía xa.
Quy mô sân vườn không lớn, kiểu dáng cũng rất bình thường, bất quá toàn thể nhìn còn rất thuận mắt.
Nghĩ đến thiếu niên tính tình đặc biệt lạnh lùng gặp được hôm qua, Mạnh Vãn Đào hỏi Tiểu Từ đang ăn bánh trứng gà: "Đây là thôn trang nhà ai?"
Tiểu Từ ngẩng đầu nhìn, tiếp tục ăn bánh trứng gà nàng thích nhất, vừa ăn vừa nói: "Cụ thể nhà ai thì không biết, lúc trước nghe hạ nhân trong thôn trang nói qua, hình như là con riêng của nhà ai đó trong kinh thành."
Mạnh Vãn Đào: "...?"
Con riêng?
Mạnh Vãn Đào hơi có chút kinh ngạc.
Nàng đã nghĩ, một mỹ thiếu niên anh tuấn phải trải qua cái gì, mới có thể dưỡng thành tính tình lạnh lùng như vậy.
Nghĩ đến thân hình gầy gò mong manh của hắn, còn có khuôn mặt tái nhợt, nghĩ đến cuộc sống của hắn ở thôn trang này cũng không dễ chịu chút nào.
Đến nguyên thân là một người mang vật ngự ban, là một tiểu thư chính thức, mà còn nhận hết khi nhục và ủy khuất, chớ nói chi là hắn có thân phận như vậy.
Đang tiếc nuối, chợt nghe thấy Tiểu Từ lầu bầu: "Sao tiểu thư đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Mạnh Vãn Đào thu hồi suy nghĩ, cười với nàng: "Vừa vặn đi tới đây, thuận tiện hỏi thử, đi thôi, chúng ta phải trở về thu dọn, buổi tối còn không biết ngủ ở đâu đây."
Nghĩ đến thôn trang lớn như vậy giàu có như vậy đã là của tiểu thư, Tiểu Từ liền vui vẻ nói không nên lời, nàng hai ba miếng ăn xong bánh trứng gà trong tay, vui vẻ nói: "Được!"
Mạnh Vãn Đào bị cảm xúc hưng phấn của Tiểu Từ lây nhiễm, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Thôn trang là một trong những sản nghiệp trên danh nghĩa của Mạnh phủ, vốn để cho các chủ tử trong phủ đến nghỉ ngơi lúc nhàn hạ, nhân tiện sản xuất chút gạo lương gà vịt các loại cung cấp trong phủ ăn dùng, vậy nên tuy thôn trang mặc dù lớn, nhưng cũng không có xây quá nhiều phòng.
Tổng cộng có hai cái sân nhỏ, cộng thêm một loạt nhà của hạ nhân ở, còn có lác đác mấy phòng đơn, thời tiết khắc nghiệt thì dùng.
Lúc trước Mạnh Vãn Đào ở một trong mấy phòng đơn.
Không chỉ ở nơi hẻo lánh, mà còn rất đơn sơ.
Hiện tại thôn trang quy đến tên của nàng, ở nơi nào tất nhiên là do nàng định đoạt.
"Tiểu thư," Tiểu Từ vừa rồi còn ồn ào có chút mệt mỏi, lúc này tinh thần mười phần, chủ động đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng còn phải dừng lại chờ Mạnh Vãn Đào đi không nhanh không chậm, lại lần nữa chờ đợi, nàng ấy không nhịn được hỏi: "Người muốn ở sân nào vậy?"
Hai cái sân, nàng thích nhất là cái hôm qua lão phu nhân ở.
Bởi vì nó lớn và rộng rãi còn gần nhà bếp.
Mạnh Vãn Đào không cần ngẩng đầu cũng biết Tiểu Từ có ý tưởng gì, nha đầu này rất đơn thuần, tâm tư gì cũng không giấu được, nhưng lại rất khiến người ta yêu thích.
"Ngươi thích cái nào?" Nàng hỏi ngược lại.
"Cái ở phía nam!" Tiểu Từ gần như là hô lên: "Nơi đó lớn!"