Chương 16: Ấn Đầu Nàng Ta Xuống Đất Lập Uy 3

Mạnh Vãn Đào không để tâm đến người khác, nhân lúc Lưu ma ma còn sững sờ, ấn mạnh đầu nàng ta xuống đất.

Ầm một tiếng.

Trong phòng, trong sân, ngay tức khắc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mạnh Vãn Đào chỉ khiến nàng ta dập đầu một cái liền buông lỏng tay, lẳng lặng nhìn về phía mọi người trợn mắt há mồm ngoài sân: "Trong mắt không có chủ tử, nên phạt, ta là người luôn rộng lượng, một cái dập đầu này xem như là hình phạt."

Nói xong, nàng nhìn về phía Lưu ma ma vừa giận vừa sợ, trên mặt lúc đỏ lúc xanh, từ trên cao nhìn xuống nói: "Đứng lên đi."

Lưu ma ma chưa từng bị sỉ nhục như vậy kể từ khi bước chân vào phủ, nhất thời có chút không lấy lại được bình tĩnh, vẫn là Họa Nhi bò dậy từ trên mặt đất vội vàng chạy tới đỡ nàng ta, nàng ta mới lại đứng vững lần nữa.

Nàng ta khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, muốn phân bua với Mạnh Vãn Đào, ngẩng đầu lại thấy được túi giấy của hoành thánh Tống Ký ở trên bàn, lời nói đến bên miệng lập tức nuốt trở về.

Chuyện gì thế này?

Sắc mặt nàng ta đại biến.

Mà lúc này, nàng ta cuối cùng cũng nhận ra chuyện mà nàng ta cảm thấy không thích hợp khi vừa mới bước vào phòng là gì.

Là mùi hương.

Trong phòng này có vị hoành thánh!

Nhà bếp lại không chuẩn bị hoành thánh nào cho tam tiểu thư ăn.

Tam tiểu thư lại ở bên đám người quấy nhiễu kia, nếu để lão phu nhân biết nàng ta không tận lực trông coi, nhất định sẽ trừng phạt nàng ta rất tàn nhẫn.



Lại nhìn túi giấy của hoành thánh Tống Ký, dường như đang nhắc nhở nàng ta cơn thịnh nộ của lão phu nhân sắp đến, sắc mặt của Lưu ma ma trắng bệch.

Mạnh Vãn Đào không cho Tiểu Từ thu dọn nồi chén, còn đặt túi giấy của cửa hàng hoành thánh Tống Ký ở vị trí dễ thấy, chính là vì điều này.

Thấy phản ứng này của Lưu ma ma, Mạnh Vãn Đào rất hài lòng.

Căn bản không cần nhiều lời, các nàng ta đều có thể tưởng tượng ra một đống, tự mình dọa mình, mới là điểm chết người.

Mạnh Vãn Đào cũng không thèm để ý Lưu ma ma rốt cuộc tưởng tượng ra cái gì, tự mình dọa mình thành như vậy, nàng cũng không có ý định lãng phí thời gian trên người các nàng ta.

Một đám đạo chích cáo mượn oai hùm, nàng cũng không thèm phí lời với các nàng ta.

"Gọi ngươi tới đây," Nàng giương mắt, lạnh lùng nhìn Lưu ma ma: "Là bảo ngươi lập tức hồi phủ, mời lão phu nhân tới đây một chuyến."

Một cước đạp vào đầu gối và cú dập đầu quỳ lạy dưới đất vừa rồi, Lưu ma ma còn rất kinh hãi, nghe được lời này, từ tận đáy lòng đã từ bỏ ý niệm tiếp tục đối nghịch với Mạnh Vãn Đào, chỉ là vẫn giữ chút thể diện, bất chấp nói: "Thân phận của lão phu nhân tôn quý, sự vụ trong phủ bận rộn, không phải tam tiểu thư nói gặp là có thể gặp, càng đừng nói đến chuyện đích thân đến thôn trang này."

"Bảo ngươi đi thì ngươi lập tức đi," Mạnh Vãn Đào cũng không phí lời với nàng ta, "Ngươi không đi, ba ngày sau, Lan di sẽ tới đón ta tới Đại Lý Tự cáo trạng, đến lúc đó lão phu nhân có trút giận lên ngươi hay không, đã không còn là chuyện liên quan đến ta."

Nghe được hai chữ "Lan di", sắc mặt của Lưu ma ma hoàn toàn thay đổi.

Thực ra Tiểu Từ có chút nghĩ mãi mà không rõ, hôm nay tiểu thư làm sao vậy.

Trước đây, mỗi khi tiểu thư bị ủy khuất gì cũng đều tự mình chịu đựng, cũng dạy nàng cách nhẫn nhịn. Giống như không biết nóng nảy là gì, cho dù là bị khi dễ đến mức nào, cũng chưa bao giờ nói một lời, chỉ thỉnh thoảng sẽ vụиɠ ŧяộʍ khóc.

Chỉ là hôm nay như vậy, đã đánh vỡ nhận thức của nàng về tiểu thư.

Mặc dù có chút hung dữ, nhưng nhìn Họa Nhi cùng với Lưu ma ma đều ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt tiểu thư, không dám vênh mặt hất hàm sai khiến nàng nữa, nàng cảm thấy tiểu thư như vậy cũng rất tốt!