Chương 15: Ấn Đầu Nàng Ta Xuống Đất Lập Uy 2

Mạnh Vãn Đào mới không thèm bận tâm nàng ta nghĩ thế nào, dứt lời, lại nói: "Hay là Lưu ma ma cảm thấy, thân phận Họa Nhi tôn quý, ta không đánh được?"

Lời này, không chỉ Lưu ma ma, ngay cả sắc mặt của Họa Nhi cũng biến đổi.

Họa Nhi nghe được lời này của Mạnh Vãn Đào, nửa bên mặt còn lại cũng bốc cháy.

Nàng ta thì có thân phận gì, nàng ta cũng chỉ là một gia nô, chẳng qua được yêu thích một chút, chủ tử muốn dạy dỗ, đó cũng là lẽ thường tình.

Cũng không phải chưa từng bị chủ tử quản giáo, nhưng lời này được nói ra từ trong miệng của Mạnh Vãn Đào, Họa Nhi cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Vốn là ăn một bạt tai, mặt nóng rát đau đớn, bây giờ lại bị sỉ nhục như vậy… Nàng ta cắn môi, nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.

Lưu ma ma nhíu mày.

Ngày thường tam tiểu thư không phải như vậy, đừng nói là đánh người, lấy thân phận để chèn ép người khác, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, tại sao hôm nay miệng lưỡi lại sắc bén như thế?

"Tam tiểu thư không cần thiết phải nói như vậy." Nàng ta thay đổi sách lược, thản nhiên nói: "Tuy rằng ngày thường Họa Nhi hơi nông nổi, nhưng thông minh tháo vát, cho tới nay cũng chưa từng gây ra sai lầm lớn nào, cho dù là nô tì, tam tiểu thư muốn đánh muốn mắng cũng phải có lý do có thể thuyết phục quần chúng."

Mạnh Vãn Đào khẽ cười, sau đó giơ tay chỉ vào Họa Nhi, lạnh lùng nói: "Ngươi, lại đây."

Vừa rồi Họa Nhi chính là vì bị lừa gạt như vậy mà ăn một bạt tai, bây giờ thấy nàng lại như thế, Họa Nhi nào dám bước tới, thậm chí bởi vì mặt quá đau, nàng ta theo bản năng lui về sau một bước.

Thấy Họa Nhi không chỉ không bước tới, còn trốn về phía sau, Mạnh Vãn Đào nhìn về phía Lưu ma ma: "Ngươi cũng thấy rồi, không biết trên biết dưới, làm lơ chủ tử, xem ra Lưu ma ma không chỉ tâm tối mắt mù, mà còn rất thất trách!"

Nói đến lời cuối cùng, giọng nói của nàng đã hoàn toàn lạnh lẽo.

Lưu ma ma cũng là lão nhân trong phủ, vẫn có chút thể diện và địa vị.



Ngày thường, đừng nói là thiếu gia tiểu thư trong phủ, ngay cả đại gia nhị gia đều khách khí với nàng ta, bây giờ bị tam tiểu thư tầm thường nhất - Mạnh Vãn Đào, giáp mặt mắng tâm tối mắt mù, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Mạnh Vãn Đào mới không muốn nghe nàng ta dông dài, nàng đi thẳng về phía hai người.

Họa Nhi cực kỳ sợ hãi, vừa thấy Mạnh Vãn Đào đi tới, liền nhanh chóng lui về phía sau, bởi vì hoảng sợ nên không chú ý đến ngưỡng cửa, trực tiếp ngã văng ra ngoài.

Lưu ma ma rất tức giận, ngày thường nàng ta thấy Họa Nhi thông minh, mới nâng đỡ nhiều một chút, không ngờ lại vô dụng như vậy!

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc so đo với Họa Nhi, nàng ta càng muốn biết hôm nay tam tiểu thư rốt cuộc muốn làm cái gì.

Mạnh Vãn Đào căn bản không để Họa Nhi vào mắt, nàng dừng lại trước mặt Lưu ma ma, nhìn thẳng vào nàng ta: "Nếu Lưu ma ma đã là người bảo lãnh cho Họa Nhi, vậy đương nhiên cũng nên lãnh phạt thay Họa Nhi, đạo lý này, Lưu ma ma nhất định hiểu rõ?"

Lưu ma ma tức giận đến mức xanh mặt, cắn răng nói: "Đạo lý là đạo lý, đã làm sai chuyện thì nên phạt, nhưng…"

Mạnh Vãn Đào căn bản không muốn nghe nàng ta càn quấy, chỉ là thái độ này của nàng ta, vẫn khiến nàng tức giận.

Nàng nhấc chân lập tức đá vào đầu gối của Lưu ma ma.

Lưu ma ma còn chưa nói xong, huỵch một tiếng đã quỳ trên mặt đất.

Lưu ma ma: "......"

Họa Nhi ngã ngồi ở cửa: "......"

Một đám người hóng chuyện ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng đều sợ ngây người.