Người truyền lời tất nhiên biết hàm ý trong đó, đáp một tiếng liền muốn đi ra ngoài truyền lời.
"Thôi," Lưu ma ma không mở mắt, chỉ thản nhiên dặn dò: "Cho nó vào."
Vừa vặn hỏi một chút, ngoại trừ mua thuốc, lúc nàng lén chạy ra ngoài còn làm cái gì, tiểu nha đầu kia lá gan nhỏ, tuỳ tiện là có thể lập uy, miễn cho tam tiểu thư cho rằng nàng là người mắt mù, trong thôn trang to như vậy ngay cả một quy củ cũng không có.
Đừng thấy Tiểu Từ nghe xong phân phó liền chạy nhanh, thật ra nàng rất sợ Lưu ma ma.
Cũng không chỉ có Lưu ma ma, mà hầu hết người quý tộc, nàng đều sợ, bởi vì mỗi lần đυ.ng phải bọn họ, đều sẽ bị khi dễ.
Nhẹ thì cười nhạo nàng và tam tiểu thư vài câu, nặng còn có thể động thủ với nàng, cướp đồ còn cố ý đυ.ng đổ đồ ăn của các nàng đều là chuyện thường xảy ra.
Cho nên, lúc nàng vào trong, liền cẩn thận từng li từng tí, cũng không dám phát ra âm thanh, đầu đã sắp thấp đến chạm đất.
Nhìn bộ dáng này của nàng, hai nha hoàn hầu hạ trong phòng đều rất khinh thường, hai người nhìn nhau một cái, khóe miệng lộ ra độ cong như châm chọc, một người trong đó còn cười ra tiếng.
Loại tình hình này, Tiểu Từ đã gặp qua không biết bao nhiêu lần, nhưng nghe được tiếng cười như vậy, nàng cũng chỉ dám cúi đầu thấp hơn.
Đứng một hồi lâu, nha hoàn hầu hạ mới thanh thanh giọng nói: "Tới làm gì?"
Giọng nói trào phúng này khiến Tiểu Từ không nhịn được mà run rẩy, nhưng nghĩ đến phân phó của tiểu thư, nàng vẫn kiên trì nói: "Tam tiểu thư muốn gặp Lưu ma ma."
Từ lúc Tam tiểu thư có thể nói chuyện, cho tới bây giờ cũng chưa từng dám nói lời sai khiến người khác như vậy.
Muốn gặp Lưu ma ma, đây là để Lưu ma ma tự mình đi qua bái kiến nàng sao?
Nha hoàn hầu hạ kia giật giật khóe miệng, mặt mày đều là khinh thường: "Ma ma mỗi ngày có rất nhiều sự vụ, hiện tại vừa mới được nghỉ ngơi, tam tiểu thư quen thói hưởng phúc, nếu đã muốn gặp ma ma, thì tự mình qua đây, chẳng lẽ còn muốn để ma ma tự mình đi qua hay sao?"
Tiểu Từ cắn miệng, hai tay vô thức xoắn lại, khẩn trương dập đầu: "Tam tiểu thư nói như vậy."
Sắc mặt nha hoàn kia sắc mặt lập tức trầm xuống: "Tam tiểu thư nói, ma ma phải đi qua sao?"
Thật sự coi bản thân là chủ tử sao?
Tiểu Từ cực kỳ sợ, nhưng trong đầu lại quanh quẩn lời tiểu thư dặn dò nàng, lại nghĩ đến tiểu thư còn chia bánh bao thịt và hoành thánh cho nàng, nàng thầm nghĩ, cùng lắm thì bị đánh một trận, cũng không thể phụ lòng tốt tiểu thư đối với nàng.
Nghĩ như vậy, nàng hạ quyết tâm, lớn tiếng nói: "Tam tiểu thư đã lên gia phả, tất nhiên đã là chủ tử chính thức, Lưu ma ma thân là gia nô lại không nghe chủ tử phân phó!"
Lời này, khiến cho ba người khác trong phòng đều thay đổi sắc mặt.
Nha hoàn kia thấy sắc mặt Lưu ma ma thay đổi, gắt một tiếng, xắn tay áo muốn tiến lên tát nàng: "Ngươi chỉ là một nô gia nhỏ mà dám?"
Nàng ta còn chưa dứt lời, Lưu ma ma vẫn nhắm mắt dưỡng thần mở mắt: "Họa Nhi."
Họa Nhi đang định đánh Tiểu Từ, nghe được lời của Lưu ma ma, quay đầu: "Nó không hiểu quy củ, ta giúp ma ma dạy quy củ cho nó!"
Lưu ma ma ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Từ, tướng mạo của nàng vốn đã hung dữ, lúc này ánh mắt lại càng không tốt, nhìn càng dọa người.
Nàng hừ lạnh một tiếng: "Nếu là người của tam tiểu thư, chúng ta cũng không cần phí công phu quản giáo, mang đi gặp tam tiểu thư, mời tam tiểu thư tự quản giáo, miễn cho người ta nói chủ tử của chúng ta không biết quản giáo hạ nhân."