Chương 11: Lần Đầu Gặp Rất Đẹp, Chỉ Là Có Chút Lạnh Lùng 4

Tiểu Từ lập tức cười toe toét, đi vài bước, còn chạy chậm đi nhóm lửa, cứ như sợ Mạnh Vãn Đào sẽ đổi ý không nấu.

Mạnh Vãn Đào mở gói giấy ra, hoành thánh và gia vị được gói riêng, tuy rằng một đường mang về, nhưng hoành thánh vẫn không bị dính vào nhau, da mỏng nhân bánh cứ như nguyên bảo.

Sau khi nồi đất được thêm nước, nàng bảo Tiểu Từ cầm hai cái bát đến, bỏ gia vị vào trong bát.

Chờ nước sôi, Mạnh Vãn Đào cầm bánh bao thịt tới, vừa ăn vừa đi tới bên cạnh Tiểu Từ đang ngồi xổm nhóm lò sưởi.

Bánh bao nhân thịt heo cải trắng, tuy không lớn, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm.

"Vâng." Nàng nhai bánh bao, lại cầm một cái đưa cho Tiểu Từ.

Tiền mua bánh bao, là vòng tay của tiểu thư đổi lấy, Tiểu Từ ngại nhận, vừa muốn nói nàng không đói bụng, đợi lát nữa nàng đến phòng bếp tìm chút cơm thừa ăn là được, liền thấy tiểu thư cong mắt cười với nàng: "Ăn đi, có mấy người đâu."

Mạnh Vãn Đào tướng mạo giống mẫu thân, ngũ quan phi thường tinh xảo, cho dù cả ngày bệnh tật xiêu vẹo, cũng khó nén tư sắc, nụ cười này càng như gió thổi qua lông mày.

Tiểu Từ vẫn luôn biết tiểu thư nhà mình bộ dạng đẹp mắt, nhưng không nghĩ tới lúc cười, sẽ đẹp mắt như vậy, nàng nhìn đến sửng sốt.

Thấy Tiểu Từ không nhận, Mạnh Vãn Đào lại đưa tới trước mặt nàng: "Lạnh sẽ không ngon."

Lúc này Tiểu Từ mới nhận, vừa ăn vừa nhìn lửa trong bếp lò, vừa lầm bầm lầu bầu với nàng, nói làm sao mà lên được xe bò của người tốt bụng ra khỏi thành trở về.

Nước sôi, Mạnh Vãn Đào đem hoành thánh lần lượt cho vào nồi, hoành thánh nhân bánh lớn da mỏng ở trong nước sôi sôi lên vài cái, da được nấu chín trở nên trong suốt liền lộ ra nhân thịt tươi ngon, nhìn thấy liền khiến cho tâm tình người ta rất tốt.



Hoành Thánh Tống Ký có thể nổi danh ở kinh thành, thì mùi, hương vị, không có chỗ nào không tốt, cho dù là lấy về tự nấu đã cách mấy canh giờ, vẫn có thể ăn ra vài phần hương vị ban đầu.

Đối với Mạnh Vãn Đào và Tiểu Từ mà nói, bữa cơm này đã coi như rất phong phú rồi.

Hai người vây quanh bếp lò nhỏ, ăn cơm trưa.

"Không cần thu dọn," nàng cầm lấy túi giấy có ký hiệu Hoành Thánh Tống Ký, tỉ mỉ sắp xếp lại đặt lên bàn để dễ thấy nhất, lúc này mới nói với Tiểu Từ: "Đi mời Lưu ma ma tới đây."

Tiểu Từ có chút sửng sốt, nghĩ đến phân phó buổi sáng của tiểu thư, lên tiếng liền xoay người chạy ra ngoài.

Lưu ma ma là người được Mạnh lão phu nhân sử dụng, phái đến thôn trang này vừa quản lý thôn trang, vừa hầu hạ Mạnh Vãn Đào, đối ngoại nói là hầu hạ, kỳ thật chính là trông coi, không cho nàng gây chuyện, chủ yếu nhất là không cho nàng lui tới với những người loạn thất bát tao kia.

Mạnh Vãn Đào không được coi là chủ tử đã là nhận thức chung của trên dưới Mạnh phủ, chớ nói thân phận Lưu ma ma này, cho dù là nha hoàn làm việc nặng nhọc cũng có thể không để Mạnh Vãn Đào vào mắt.

Cho nên, ở trong thôn trang này, Lưu ma ma chính là lớn nhất, tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải trải qua cái gật đầu của Lưu ma ma, còn cao quý tự tại hơn với chủ tử cần phải hầu hạ.

Tiểu Từ lén chạy ra ngoài, bà ta biết, nàng mang theo thuốc trở về, bà ta cũng biết.

Nếu thuốc đã mua về, nàng cũng không cần phí tâm tư đi mời đại phu nữa.

Lưu ma ma ăn xong một chén canh tuyết lê nhuận phế, dùng khăn lau khóe miệng, đang nghiêng trên ghế nằm, định nghỉ ngơi một lát, người bên ngoài đi vào truyền lời, nói Tiểu Từ ở bên ngoài, muốn gặp bà.

Lưu ma ma khẽ động mi tâm, tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh lập tức nói với người truyền lời: "Ma ma đang ngủ trưa, bảo nàng chờ đi."