Cố Cảnh Thành vừa muốn mở miệng từ chối, trong đầu hiện lên dáng vẻ yếu ớt của thanh niên ngã về phía anh, trong lòng tựa hồ còn lưu lại mùi hương trên người thanh niên.
Anh ma xui quỷ khiến nghe bác sĩ nói, chờ Cố Cảnh Thành kịp phản ứng thì trước mắt chính là da thịt trắng bạch của Thẩm Thời Yến, áo hoodie trên tay có sự hơi ẩm, có chỗ dính dính lại với nhau.
Bác sĩ kêu lên: "Chúa ơi, anh còn nói không làm gì với cậu ấy!"
Bên người Thẩm Thời Yến mơ hồ có thể nhìn thấy máu màu đỏ, ga giường màu nhạt nằm dưới người cậu dính không ít máu màu đỏ, có thể thấy được vết thương của cậu nặng bao nhiêu.
Hai tay Cố Cảnh Thành nhẹ nhàng giữ chặt nửa người trên Thẩm Thời Yến, giọng nói lạnh lùng: "Lâm Chứng, đi điều tra.”
Mặc dù anh không có tình cảm với Thẩm Thời Yến, nhưng nếu là người của anh thì không thể vô duyên vô cớ chịu tội như vậy, có vẻ Cố Cảnh Thành anh quá vô dụng, người của mình cũng không bảo vệ được.
“Vâng". Trợ lý Lâm đáp lời.
Cố Cảnh Thành nhìn bác sĩ, đối phương lên tiếng trước: "Tình hình của cậu ta chỉ có thể đi bệnh viện, thiết bị ở đây không đủ.”
Lưng bị thương thành như vậy, cô cũng không dám tùy tiện cầm máu băng bó xong việc.
Cố Cảnh Thành đưa mắt nhìn y phục không thể mặc, đưa tay cầm áo khoác bị thanh niên gắt gao nắm chặt đắp ở trước người cậu, che lại một phần thân thể, không cho người ngoài nhìn lại.
Hai tay mạnh mẽ của người đàn ông cẩn thận tránh vết thương ôm Thẩm Thời Yến từ trên giường lên, sải bước đi ra ngoài: "Lâm Chứng, lái xe đi bệnh viện.”
Thẩm Thời Yến cảm giác mình đã ngủ một giấc thật dài, ý thức dần dần tỉnh lại không khỏi giật giật cái gì đó ấm áp trong tay mình.
Chỗ ma sát tỉ mỉ qua có chỗ lõm xuống, có hơi thô ráp, giống như tay người.
Không đúng, trong tay cậu làm sao có thể có tay người?!
Thẩm Thời Yến mở to mắt, đập vào mắt một khoảng tối đen, hơi thở quanh quẩn mùi nước khử trùng độc quyền của bệnh viện.
Cậu vừa động, lập tức kinh động đến người canh giữ bên giường cậu.
“Bang” một tiếng, ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng nơi này.
Thẩm Thời Yến theo bản năng nhắm mắt lại, hòa hoãn vài giây thích ứng mới mở đôi mắt xinh đẹp kia ra, cậu nhìn sang bên phải.
Bàn tay bị cậu nắm chặt là của một người đàn ông, nhìn qua không lớn hơn cậu mấy tuổi, khí chất lại thành thục hơn cậu rất nhiều, tựa hồ là một người có kinh nghiệm làm ăn.
Đối phương tựa hồ bị cậu đánh thức, trong ánh mắt còn mang theo vài phần mỏi mệt, ánh mắt nhìn về phía cậu rất lạnh lùng.
Thẩm Thời Yến trừng mắt nhìn, thu hồi tầm mắt. Cậu không phải ngủ ở trong phòng ngủ Cố Cảnh Thành chuẩn bị cho cậu sao, tại sao mà vừa ngủ dậy đã thấy chỗ ngủ thay đổi rồi, còn có một người xa lạ canh giữ ở bên người.
Nghĩ đến sự kiện mình nhìn thấy trên tin tức trước kia, Thẩm Thời Yến không khỏi nghĩ đến nhân vật phản diện Cố Cảnh Thành kia, có thể là nhìn thấy cậu khó chịu, thừa dịp cậu ngủ muốn vận chuyển cậu đến Myanmar?!
Thẩm Thời Yến chú ý tới đối phương còn đang nhìn chằm chằm mình, huyết sắc trên mặt lại ít đi vài phần, cậu lấy hết dũng khí mở miệng: "Anh thả tôi trở về, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho anh.”
Ánh mắt Cố Cảnh Thành nhìn Thẩm Thời Yến có hơi phức tạp, nhìn thanh niên phòng bị anh, ác ý dưới đáy lòng bộc phát: "Cậu có thể cho bao nhiêu?"
Có thể cho bao nhiêu? Cậu cũng không biết nữa.
Dưới đáy lòng Thẩm Thời Yến khóc không ra nước mắt, bản thân chính là bị cha Thẩm bán cho Cố Cảnh Thành, hiện tại lại bị Cố Cảnh Thành bán, cậu có thể tìm ai đòi tiền chuộc thân đây.
Nhưng vì sống sót, ánh mắt Thẩm Thời Yến lơ lửng nhìn bốn phía, mạnh miệng nói: "Một trăm vạn có đủ hay không?"
Chỉ thấy đối phương không chút thay đổi lắc đầu, vừa mở miệng đã khiến cậu sợ hãi: "Bán cậu có thể đáng giá hơn một trăm vạn.”