Chương 8

Lời này của Cố Cảnh Thành cũng không sai, đám cưới này anh cho cha Thẩm mức giá cao tới năm mươi triệu, một trăm vạn đúng là không đủ xem.

Thẩm Thời Yến hít sâu một hơi, giọng run rẩy: "Vậy... vậy anh muốn bao nhiêu?”

Cố Cảnh Thành nhếch môi, hứng thú ra giá: "Nói thế nào cũng phải một trăm triệu.”

“Một trăm triệu?!" Thẩm Thời Yến hít sâu một hơi.

Để cho cậu bắt đầu làm công từ thời đại nguyên thủy cũng không kiếm được tới một tỷ, cậu đột nhiên cảm giác cái mạng này của mình cũng không thực sự có giá như vậy.

Ngay lúc Thẩm Thời Yến nằm nghiêng trên giường, cửa đóng chặt truyền đến tiếng gõ cửa.

“Tổng giám đốc Cố, cháo ngài muốn đã được đưa đến rồi.”

Giọng nói kia có hơi quen tai, Thẩm Thời Yến còn chưa nhớ ra là ai, Cố Cảnh Thành đã mở miệng cho đối phương vào.

Nhìn trợ lý Lâm đẩy cửa vào và cách xưng hô vừa rồi, Thẩm Thời Yến còn có cái gì không hiểu.

Cậu yên lặng nhấc chăn lên che đầu của mình lại, giờ phút này hận không thể đào xuyên Địa Cầu ai cũng không thấy.

Cố Cảnh Thành có hơi buồn cười nhìn động tác của Thẩm Thời Yến, anh đưa tay gõ tủ đầu giường phát ra hai tiếng "thùng thùng" thanh thúy: "Chui ra ăn cơm.”

Thẩm Thời Yến núp dưới chăn không hé răng.

Qua vài phút, nghe thấy tiếng bước chân đi xa, lúc này Thẩm Thời Yến mới chậm rãi kéo chăn xuống, vừa lộ ra hai mắt đã bị đối phương bắt được.

Cậu còn muốn kéo chăn lên đã không còn kịp, Cố Cảnh Thành cướp chăn từ trong tay cậu đi mất.

“Ăn chút cháo rồi ngủ, đã hai ngày rồi cậu không ăn gì.”

Thẩm Thời Yến không tin, làm sao cậu có thể hai ngày không ăn cái gì. Nhưng ngửi thấy mùi thơm, bụng cậu cũng kháng nghị kêu ra tiếng.

Cái bàn dùng để ăn cơm trên giường bệnh đã bày sẵn thức ăn, đều là một ít thức ăn thanh đạm mà dễ tiêu hóa.

Thẩm Thời Yến chưa bao giờ bạc đãi mình, không chút khách khí tiêu diệt từng món một.

Sau khi ăn no lười biếng sờ sờ cái bụng có hơi mượt mà, ánh mắt cậu nhìn về phía Cố Cảnh Thành cũng không khϊếp đảm như vừa rồi.

“Không phải hai ngày tôi không ăn gì, nhiều nhất là một ngày". Thẩm Thời Yến dựng thẳng một ngón tay, sửa lại.

Ký ức trước khi hôn mê cậu vẫn có, Thẩm Thời Yến tin chắc một lát nữa trời sẽ sáng.

Cố Cảnh Thành không tranh cãi với Thẩm Thời Yến, mở lịch đưa cho Thẩm Thời Yến nhìn: "Tự xem đi.”

Thẩm Thời Yến nhớ rõ cậu đến nhà họ Cố vào ngày 5, hôm nay đã là ngày 8?!

Lại nhìn thời gian, là một giờ hai mươi lăm phút sáng.

Tất cả mọi thứ xung quanh dường như đúng giờ, Thẩm Thời Yến bị đả kích nặng nề. Sau khi cậu trả di động lại cho Cố Cảnh Thành, cả người giống như hoa bị phơi nắng.

Cố Cảnh Thành nhìn đồng hồ, nói: "Không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Lúc này quả thật nên đi ngủ, nhưng đối với Thẩm Thời Yến đã ngủ hai ngày mà nói, hiện tại cậu không có buồn ngủ một chút nào, thậm chí rất có tinh thần.

“Tôi không muốn ngủ, anh ngủ đi". Nói xong, Thẩm Thời Yến ngẩn ra. Nếu như nhớ không lầm, vừa rồi Cố Cảnh Thành ghé vào bên giường cậu nghỉ ngơi. Cậu nói: "Hai ngày nay anh đều ở đây sao?"

Cố Cảnh Thành: "Ừ.”

“Sao không về ngủ, nằm sấp rất khó chịu". Thẩm Thời Yến nhíu mày, trong lòng có hơi khó chịu.

Là bởi vì Cố Cảnh Thành bây giờ còn chưa hắc hóa, phải chờ nội dung vở kịch đi đến khi bị phá sản mới có thể rất tàn nhẫn hay sao. Trong lòng Thẩm Thời Yến nghi hoặc.

“Sợ cậu cảm thấy bị bán". Cố Cảnh Thành thu dọn hộp cơm, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thời Yến nói: "Bây giờ xem ra suy nghĩ của tôi đúng.”

Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, Thẩm Thời Yến lập tức yên tĩnh lại.

Thật lâu sau, trong không khí mới truyền đến tiếng thanh niên nhỏ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi không nên hoài nghi anh như vậy.”

Cố Cảnh Thành khẽ cười ra tiếng.

Anh bỗng cảm thấy bên cạnh có một người đáng yêu như vậy, hình như cũng không phải là không thể chấp nhận.