Cố Cảnh Thành đưa tay sờ trán Thẩm Thời Yến nóng lên, nói với trợ lý Lâm: "Đi gọi bác sĩ.”
Trợ lý Lâm không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn lập tức nói: "Vâng, Tổng giám đốc Cố.”
Cố Cảnh Thành cúi đầu đánh giá người trong lòng, đối phương có một khuôn mặt treo hoa ghẹo nguyệt, mái tóc màu trắng làm cho cậu càng thêm đẹp trai, càng hấp dẫn các cô gái nhỏ.
Mà người bây giờ lại yếu ớt nằm ở trong lòng anh, nếu như không phải anh nhanh tay có thể đã té trên mặt đất, va chạm một chút cũng là tiếc nuối đối với khuôn mặt kia.
Cố Cảnh Thành nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, anh bế ngang người lên lầu đưa đến phòng Thẩm Thời Yến.
Cố Cảnh Thành nhìn Thẩm Thời Yến khẽ nhíu mày, thanh niên rất gầy cũng rất trẻ, không có một chút khỏe khoắn mà tuổi này nên có, hiện tại yếu ớt nằm ở trên giường càng giống như bươm bướm sắp vỡ nát.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cắt đứt suy nghĩ của anh, Cố Cảnh Thành thu hồi tầm mắt quan sát.
“Cốc cốc - - " Tiếng gõ cửa vang lên.
“Tổng giám đốc Cố, bác sĩ tới rồi". Giọng trợ lý Lâm truyền đến từ ngoài cửa.
Cố Cảnh Thành: "Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, người phụ nữ mặc trang phục thoải mái xách hòm thuốc trên tay đi vào, khuôn mặt cô lạnh lùng của, sắc mặt hờ hững.
“Bây giờ ệnh nhân thế nào?" Cô hỏi.
Cố Cảnh Thành nhìn người trên giường: "Cậu ta đột nhiên té xỉu, tôi cũng không rõ lắm.”
Bác sĩ gật gật đầu đi tới bên giường, nhìn thanh niên trên giường rồi nghiêng đầu nói với Cố Cảnh Thành: "Phiền anh nhường một chút, anh đứng ở chỗ này tôi không thể nào khám bệnh.”
Cố Cảnh Thành im lặng một giây, vừa định nhường chỗ cho bác sĩ, anh chợt cảm thấy một góc áo khoác tây trang hơi nặng, cúi đầu nhìn lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào Thẩm Thời Yến đã nắm chặt góc áo anh.
Trợ lý Lâm và bác sĩ nhìn động tác đột nhiên dừng lại của Cố Cảnh Thành, không khỏi theo bản năng nhìn sang.
Trong lòng Cố Cảnh Thành không nói nên lời là cảm thụ gì, anh không thích tiếp xúc với người khác, giờ phút này nhìn ngón tay mảnh khảnh tái nhợt lại cảm thấy giống như không có chán ghét như vậy.
Thanh niên trong lúc ngủ cũng không an ổn, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra thống khổ, nhỏ giọng ê a không nghe rõ lời nói.
Cố Cảnh Thành suy tư một giây, cân nhắc đến việc bây giờ Thẩm Thời Yến là bệnh nhân, anh cởϊ áσ khoác âu phục ra lộ ra áo sơ mi vừa vặn bên trong, khí chất nhã nhặn lập tức tăng thêm vài phần dã tính.
Cố Cảnh Thành đặt áo khoác âu phục bên tay Thẩm Thời Yến, anh lùi sang một bên nói: "Làm phiền.”
Bác sĩ gật gật đầu, cô mở hòm thuốc ra lấy ra nhiệt kế kiểm tra nhiệt độ cho thanh niên trên giường, nhìn phía trên hiển thị 39.5 nhiệt độ, cô không khỏi hít sâu một hơi.
“Nhiệt độ cơ thể cao như vậy, chỉ sợ đã sốt một ngày rồi, sao bây giờ các người mới phát hiện, chậm một chút nữa cậu ta sẽ sốt đến choáng váng.”
“Hả?" Trong mắt trợ lý Lâm hiện lên một tia mê mang, ban ngày nhìn sắc mặt Thẩm Thời Yến có hơi không thích hợp, hắn cho rằng đối phương không muốn gả cho Tổng giám đốc Cố mới bày ra sắc mặt như vậy, không nghĩ tới là bởi vì thân thể không thoải mái.
Cố Cảnh Thành thu hết sắc mặt trợ lý Lâm vào đáy mắt, thản nhiên nói: "Xin lỗi.”
Bác sĩ "Chậc" một tiếng, cô lấy ra một miếng hạ nhiệt độ dán lên trán Thẩm Thời Yến, trong hơi thở phảng phất có mùi máu tươi nhàn nhạt.
Bác sĩ nhíu mày, có hơi nghi ngờ: "Các anh không làm gì cậu ta chứ?”
“Không có, chúng tôi làm sao có thể làm chuyện đó". Trợ lý Lâm liên tục lắc đầu phủ nhận.
Tội danh này hắn không gánh nổi, Tổng giám đốc Cố càng không thể là người như vậy.
Vẻ mặt bác sĩ rõ ràng không tín nhiệm, cô nhìn về phía Cố Cảnh Thành dặn dò: "Anh lại đây lột quần áo cậu ta ra, xem có chỗ nào bị thương không.”