Chương 5

Sân rất trống trải, chỉ có mấy cây không nhìn ra là chủng loại cây gì, không có trồng hoa cũng không có bồn hoa, bãi cỏ rất trống trải liếc mắt một cái nhìn tới tường vây.

“Cậu Thẩm, sau này nơi này chính là nơi ở của ngài và Tổng giám đốc Cố, Tổng giám đốc Cố đã sớm chuẩn bị xong đồ dùng sinh hoạt của ngài". Trợ lý Lâm nhìn về phía Thẩm Thời Yến, tận chức tận trách giới thiệu, "Tổng giám đốc Cố không thích có người ngoài, mỗi thứ hai và thứ năm hai ngày này sẽ có người làm theo giờ tới nhà dọn dẹp vệ sinh.”

Thẩm Thời Yến theo trợ lý Lâm đi vào, đập vào mắt là phòng khách không có đồ lặt vặt dư thừa, nhìn qua giống như phòng mẫu mới tinh.

Thẩm Thời Yến âm thầm quan sát hoàn cảnh xa lạ.

Trợ lý Lâm nhìn thấy hết thảy, hắn cũng không quá quan tâm suy nghĩ của Thẩm Thời Yến, đưa người đến một gian phòng nào đó ở lầu hai nói: "Đây là phòng Tổng giám đốc Cố chuẩn bị cho cậu, nếu cậu muốn thay đổi có thể nói với tôi, tôi sẽ cho người lại đây sửa sang lại.”

Căn phòng rất sạch sẽ, tổng thể lấy màu xanh làm chủ đạo, không biết có phải Tổng giám đốc Cố trong miệng trợ lý Lâm đã điều tra qua nguyên thân hay không, ngay cả nguyên dàn máy tính cũng đã chuẩn bị, trong phòng còn có chiếc tủ được thiết kế thủ công.

“Không cần, rất tốt". Thẩm Thời Yến mở miệng nói.

Căn phòng này hoàn toàn dựa theo sở thích của nguyên thân mà trang trí, cậu vốn đã lên kế hoạch muốn chạy, đối với việc gian phòng này như thế nào cũng không thèm để ý, trước mắt cậu càng muốn nghỉ ngơi.

Bên ngoài đều đồn cậu hai nhà họ Thẩm khó hầu hạ, đây không phải ở chung rất tốt sao.

Trợ lý Lâm có hơi kinh ngạc, ngoài miệng vẫn đáp: "Được.”

Sau khi tiễn trợ lý Lâm đi, Thẩm Thời Yến khẩn cấp đóng cửa lại nhào lên giường, cả người cậu đều rơi vào trong chăn, chóp mũi là mùi thơm trong veo của chăn.

Cả người Thẩm Thời Yến có hơi mơ mơ màng màng, mí mắt nặng nề cái gì cũng mặc kệ ngủ thϊếp đi.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng trong trẻo ngoài cửa sổ chiếu lên người thanh niên nằm sấp ở giữa giường, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kia, lông mi đen nhánh nhẹ nhàng rung động hai cái, sau một khắc mở mắt lộ ra một đôi mắt nhạt màu.

Thẩm Thời Yến chỉ cảm thấy đầu nóng hầm hập, choáng váng, hai tay cậu chống giường từ từ ngồi dậy, sững sờ vài phút ý thức mới hơi tỉnh táo lại.

Mấy giờ rồi, sao trời lại tối vậy.

Thanh niên chậm rãi lấy ra điện thoại di động cấn cậu hồi lâu từ trong túi quần, ngón tay thon dài bật sáng màn hình, ánh sáng màu lam có hơi chói mắt, cậu lại rõ ràng nhìn thấy thời gian hiện tại.

Chín giờ bốn mươi lăm phút.

Thẩm Thời Yến tắt điện thoại di động, nói thầm: "Giờ này chắc hết cơm rồi.”

Thanh niên đứng dậy từ trên giường, cậu sờ soạng chậm rãi đi tới cửa, ngón tay sờ soạng trên tường một lát "Bang" một tiếng, gian phòng sáng lên.

Cậu nhẹ nhàng híp mắt, chờ sau khi thích ứng mới mở mắt đưa tay kéo cửa, nhìn ra ngoài vách tường hành lang treo đèn đêm nhỏ phát ra vầng sáng ý đồ chiếu sáng nơi này, nhưng ánh sáng vẫn ảm đạm như cũ.

Thẩm Thời Yến giương mắt tìm đến đầu cầu thang, nhấc chân đi về phía bên kia, thân thể cậu rất nóng, hận không thể cởϊ qυầи áo nằm ở trong hồ, chỉ là đói bụng càng cần lấp đầy trước.

Cậu định nấu mì đơn giản cho mình, lấp đầy bụng trước rồi mới về tắm nước lạnh.

Trong lúc mơ mơ màng màng cậu giống như đυ.ng vào một người, trên thân người nọ có mùi trầm hương dễ ngửi, làm cho người an tâm.

Thẩm Thời Yến ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy hình dáng lạnh lùng của người đàn ông, dường như cậu nghe thấy người đàn ông đang nói chuyện với mình, chỉ là cậu không nghe rõ đối phương đang nói gì.

Một giây sau, thân thể Thẩm Thời Yến bị người đàn ông ôm lấy.

“Tổng giám đốc Cố?" Trợ lý Lâm ở phía sau Cố Cảnh Thành mới đi vào, không biết chuyện xảy ra phía trước, hắn có hơi khó hiểu hô một tiếng.