Không đợi Thẩm Thời Yến cảm khái, cậu thoáng nhìn thấy Cố Cảnh Thành rời khỏi rèm cửa sổ.
Thẩm Thời Yến nhìn Cố Cảnh Thành đi từ đầu này sang đầu kia, cậu vừa quay đầu sang ánh mắt đối phương đang bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu. Một loại cảm giác lạnh lẽo đột nhiên nhảy lên, Thẩm Thời Yến sợ tới mức quay đầu đi không dám nhìn Cố Cảnh Thành.
Cố Cảnh Thành còn chưa hiểu động tác nhỏ của Thẩm Thời Yến là có ý gì, trợ lý Lâm đã làm xong thủ tục xuất viện cầm một túi thuốc trở về.
“Tổng giám đốc Cố, làm xong rồi". Trợ lý Lâm đưa đồ trong tay cho Cố Cảnh Thành xem.
Thẩm Thời Yến nghe được lời này của trợ lý Lâm, gấp đến độ muốn bay xuống từ trên giường: "Bây giờ tôi có thể đi.”
Sáng sớm hôm nay cậu thay quần áo để xuống dưới lúc quay lại cũng không có thay về quần áo bệnh nhân, chỉ vì thời điểm xuất viện có thể tiết kiệm chút thời gian, cơ hội này không phải đã tới sao.
Trợ lý Lâm vừa quay đầu đã nhìn thấy động tác của Thẩm Thời Yến, sợ tới mức vội vàng lên tiếng: "Ai ai ai, cậu Thẩm đừng nóng vội.”
Nếu lại xảy ra chuyện gì, vậy thì vui quá hóa buồn rồi.
“Thẩm Thời Yến". Cố Cảnh Thành gọi tên khiến động tác của thiếu niên ngừng lại.
Vẻ mặt Thẩm Thời Yến thu liễm, ánh mắt tha thiết nhìn đối phương: "Tôi không vội.”
Cố Cảnh Thành thản nhiên "Ừ", trong lòng nghĩ quả nhiên vẫn là một đứa bé, trên người mang theo dáng vẻ hoạt bát hiếu động mà một đứa bé nên có.
Từ bệnh viện về đến nhà, dọc theo đường đi tuy rằng Thẩm Thời Yến rất yên tĩnh, nhưng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm bên ngoài hận không thể đi ra ngoài chơi đều viết ở trên mặt, mãi cho đến khi về đến nhà mới thu liễm lại.
Sau khi Thẩm Thời Yến xuống xe ngạc nhiên phát hiện phòng bếp có dì đang nấu cơm, mùi cơm trong không khí làm bụng cậu "ùng ục ùng ục" kêu lên.
Hai má trắng nõn chậm rãi bò lên một vệt phấn hồng, cậu nhìn về phía Cố Cảnh Thành và trợ lý Lâm cực nhanh, phát hiện bọn họ không lộ ra biểu tình khác mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như không ai nghe thấy tiếng bụng của cậu kêu.
Trợ lý Lâm thấy bóng dáng người phụ nữ trung niên bận rộn trong phòng bếp, mở miệng giải thích với Cố Cảnh Thành: "Tổng giám đốc Cố, đây là dì tìm theo lời ngài dặn.”
Lúc nhận được yêu cầu tìm dì nhưng không nói rõ ràng của Tổng giám đốc Cố, cho đến khi hắn nhìn thấy yêu cầu đối phương gửi tới mới cảm thấy lương một năm sáu con số cũng không khó.
Đúng lúc dì bưng thức ăn ra, nhìn thấy người sửng sốt, vội vàng nở nụ cười: "Chào Tổng giám đốc Cố, dì là người mới tới, muốn ăn gì cứ nói với dì, dì đều sẽ làm.”
Cố Cảnh Thành gật gật đầu, đôi mắt thâm thúy của anh liếc về phía thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay dì, còn suýt chút nữa muốn nhào tới.
Cố Cảnh Thành có hơi buồn cười, nói với Thẩm Thời Yến: "Đi rửa tay ăn cơm.”
Thẩm Thời Yến chờ Cố Cảnh Thành lên tiếng, lập tức chạy vào phòng bếp rửa tay, cũng mặc kệ Cố Cảnh Thành phía sau nhìn cậu thế nào.
Cậu vội vàng rửa tay xong lập tức ngồi xuống ghế, mỗi một món ăn trước mắt đều vô cùng mê người, Thẩm Thời Yến vừa mới cầm lấy đũa đưa tay về phía cá rán, "Bốp" một tiếng, đũa của cậu bị một đôi đũa khác đánh lệch.
Thẩm Thời Yến phẫn nộ ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Thành đánh bay đũa của cậu, trong nháy mắt cậu lại nhớ tới hiện tại mình ăn nhờ ở đậu, không thể không thu hồi phẫn nộ thu hồi tay.
Chỉ là vẻ mặt trên khuôn mặt kia mặc dù thu liễm không ít, nhưng rốt cuộc vẫn còn trẻ, mặc cho ai nhìn đều biết rằng cậu đang bất mãn.
Ở trong mắt Cố Cảnh Thành, Thẩm Thời Yến hiện tại giống như một con mèo nhỏ xù lông, bởi vì không ăn được cá khô lại không dám phát tiết bất mãn đối với anh, chỉ có thể tự mình hờn dỗi.
Cố Cảnh Thành lên tiếng: "Bây giờ cậu không thể ăn dầu mỡ, tôi bảo dì làm một ít đồ ăn thanh đạm.”