Chương 13

Thẩm Thời Yến khϊếp sợ: "Không phải nói hôm nay có thể xuất viện sao?”

Cậu tuyệt đối không muốn ở lại bệnh viện, hết thảy nơi này đều làm cậu vô cùng sợ hãi và chán ghét, nếu như có thể cậu hi vọng mình cả đời cũng không cần lại đến nơi này.

Trợ lý Lâm nhìn Cố Cảnh Thành, thấy đối phương không có chỉ thị gì mới mở miệng giải thích: "Hôm qua là như vậy, nhưng hôm nay miệng vết thương của ngài bị nứt ra, bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện quan sát là phòng ngừa vết thương nhiễm trùng khiến phát sốt.”

“Không đâu, tôi sẽ không phát sốt". Thẩm Thời Yến khẽ cắn môi, một mực chắc chắn mình sẽ không phát sốt, "Anh để tôi xuất viện đi, tôi thật sự không sao.”

Đây là lần đầu tiên trợ lý Lâm gặp chuyện nhà của Tổng giám đốc Cố, hắn luống cuống dời mặt nhìn về phía Cố Cảnh Thành.

Thẩm Thời Yến cũng theo động tác của trợ lý Lâm nhìn về phía Cố Cảnh Thành, biểu tình trên mặt cứng ngắc một giây, rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu.

Thẩm Thời Yến lộ ra ánh mắt khẩn cầu bốn mắt nhìn nhau với Cố Cảnh Thành, giọng nói hơi có ý tứ làm nũng: "Tổng giám đốc Cố, ngài sẽ để cho tôi xuất viện đúng không?"

Ánh mắt Cố Cảnh Thành thản nhiên, hết sức quyết đoán từ chối: "Không được.”

Thẩm Thời Yến lộ ra nụ cười lấy lòng, "Tôi ở bệnh viện mỗi đêm anh còn phải tới đây với tôi, ngủ trên ghế gấp nhỏ như vậy thật khó chịu, chúng ta trở về anh có thể nghỉ ngơi thật tốt, đối với anh và tôi đây đều là chuyện tốt nha.”

Cố Cảnh Thành không mở miệng, dường như đang suy nghĩ.

Thẩm Thời Yến thấy thế lập tức bổ sung: "Nếu tôi xuất viện về nhà vẫn có Tổng giám đốc Cố rồi, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không sao, anh cứ để tôi xuất viện đi.”

Cố Cảnh Thành rũ mắt nhìn thiếu niên môi hồng răng trắng, nhẹ giọng thở dài dường như có hơi bất đắc dĩ: "Sau khi xuất viện có thể cam đoan ngoan ngoãn ở nhà không ra ngoài sao?"

Đôi mắt Thẩm Thời Yến sáng ngời, liên tục gật đầu: "Tôi có thể, tôi có thể.”

Trợ lý Lâm ở một bên xem đến say sưa, còn thiếu một nắm hạt dưa trong tay.

Cố Cảnh Thành thu hồi tầm mắt, hô: "Lâm Chứng, đi làm thủ tục xuất viện.”

Trợ lý Lâm lên tiếng "Được", xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Thiếu niên ghé vào trên giường, cằm tựa vào cánh tay, ánh mắt len lén đánh giá Cố Cảnh Thành. Mấy lần này tiếp xúc, đối phương tuyệt nhiên không giống miêu tả trong sách, có lẽ cậu có thể không cần sợ hãi như vậy.

Nhưng cậu vẫn có điều suy nghĩ, lần thứ hai chuyển ánh mắt nhìn lại thì phát hiện đối phương đã không ở chỗ đó, đôi mắt tìm kiếm bóng dáng Cố Cảnh Thành ở trong phòng, cũng không thấy bóng người.

Thẩm Thời Yến khẽ nhíu mày, cậu ngẩng đầu đổi hướng lại tìm được Cố Cảnh Thành.

Thân hình đối phương thon dài, ngược sáng đưa lưng về phía cậu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ánh sáng ngoài cửa sổ làm cho sợi tóc màu đen phát sáng, người kia nghe thấy động tĩnh nghiêng người sang nhìn cậu, tựa như người trong truyện tranh phá vỡ bức tường thứ nguyên đi ra.

Thẩm Thời Yến thở dốc, Cố Cảnh Thành trước kia chỉ có hình tượng trên giấy giống như đột nhiên sống lại.

"Có chỗ nào không thoải mái không?"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo lo lắng kéo Thẩm Thời Yến trở về, cậu dời tầm mắt khỏi Cố Cảnh Thành, nhẹ giọng nói: "Không có, tôi chỉ muốn đổi hướng.”

Cố Cảnh Thành gật đầu: "Nhìn trực diện ánh sáng không tốt cho mắt.”

Thẩm Thời Yến há miệng còn chưa mở miệng, chỉ thấy cánh tay mạnh mẽ mà hữu lực của người đàn ông kéo rèm cửa sổ lại, chặn ánh mặt trời bên ngoài.

Cố Cảnh Thành nói: "Được rồi, cậu đổi đi.”

Thẩm Thời Yến không nghĩ tới thuận miệng nói sẽ khiến Cố Cảnh Thành làm như vậy, cậu không đổi hướng mặt thì quả là có lỗi với hành vi của đối phương.

Cậu thở dài dưới đáy lòng, nghiêng mặt qua đối diện cửa sổ, tuy rằng hiện tại không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, nhưng có thể xuyên thấu qua rèm cửa sổ nhìn thấy ánh sáng cùng với người đàn ông đứng ở trước rèm cửa sổ.