“Buông ra, bảo người của cậu cút xa một chút.”
Lộ Trạch Dã cúi đầu, ánh mắt tinh tế quan sát người trước mặt, anh ta hắng giọng: "Buông ra cũng được, cậu đi xin lỗi em ấy đi.”
Thẩm Thời Yến nhíu mày: "Có bệnh thì đi khám não, tôi không rảnh chơi với cậu .”
Vốn là bị dây dưa lâu như vậy cũng đã đủ để cho cậu phiền người, kẻ cao ngạo tự phụ ngu ngốc này còn muốn cậu đi xin lỗi ai đó mà cậu không biết, cậu thật sự rất muốn cạy đầu đối phương ra nhìn xem bên trong chứa bao nhiêu cân nước.
Thẩm Thời Yến dùng tay kia kéo từng ngón tay Lộ Trạch Dã đang nắm lấy cánh tay mình ra, nhưng như vậy còn chưa đủ, cậu lại lấy khăn giấy ướt từ trong túi áo ra tỉ mỉ lau từng chỗ tiếp xúc với Lộ Trạch Dã.
Lộ Trạch Dã cũng hoàn toàn bị hành động này của Thẩm Thời Yến chọc giận, sự phẫn nộ trong đáy mắt sắp nuốt sống người ta.
Thẩm Thời Yến còn chưa kịp phản ứng thì bất chợt sau lưng đau đớn, trước mắt cậu đột nhiên tối sầm, bên tai là giọng nói tức giận của người đàn ông.
Giờ phút này cậu căn bản là nghe không rõ cũng không muốn nghe Lộ Trạch Dã đang nói cái gì, sau lưng bị kí©h thí©ɧ đau đớn kịch liệt làm cho cậu không thể không cúi đầu khom lưng hô hấp từng ngụm từng ngụm.
Sắc mặt Thẩm Thời Yến tái nhợt không chút huyết sắc, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống, toàn thân bị đau đớn bao trùm.
CẬu nghĩ, hôm nay chưa xem lịch hoàng đạo thật không nên xuống lầu mà,
Lộ Trạch Dã quát Thẩm Thời Yến: "Thẩm Thời Yến, tôi đang nói chuyện với cậu, rốt cuộc cậu có đang nghe không?”
Người đi ngang qua chỉ cảm thấy đây là chuyện của nhà người khác bọn họ không nên quản, cũng không có ai tiến lên hỗ trợ. Hộ lý bị ngăn lại gấp không chịu nổi, cô muốn xông vào lại bị vệ sĩ Lộ Trạch Dã mang đến gắt gao ngăn ở bên ngoài, chỉ có thể lo lắng suông.
Thẩm Thời Yến nghe thấy, nhưng không muốn để ý tới Lộ Trạch Dã, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phiền quá.”
Ai đó mau tới mang tên ngốc này đi đi.
Nhưng, cổ tay Thẩm Thời Yến bị người nắm chặt, lực đạo cứng rắn không cho phép cậu phản kháng kéo cậu về phía trước.
Đầu Thẩm Thời Yến choáng váng, còn chưa tỉnh táo thì Lộ Trạch Dã đi phía trước đã dừng bước.
Lộ Trạch Dã nhìn người đàn ông trước mặt chặn đường mình, còn chưa mở miệng bảo đối phương cút, đã nghe đối phương mở miệng, giọng nói trầm thấp: "Cậu Lộ đây là muốn dẫn người của tôi đi đâu?"
“Người của anh?" Lộ Trạch Dã cười nhạo, "Chó hoang mèo hoang ở đâu cũng dám cản đường tôi, còn không mau cút đi.”
Lộ Trạch Dã vừa định mở miệng để vệ sĩ đuổi người đi, quay đầu lại phát hiện không biết từ lúc nào đã có một đám vệ sĩ xa lạ tới khống chế toàn bộ người của anh ta.
Nhất thời sắc mặt Lộ Trạch Dã có hơi khó coi, anh ta tùy ý nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện không thuận theo ý mình.
Giọng nói Cố Cảnh Thành mang theo vẻ không thể kháng cự: "Trả người lại cho tôi.”
Anh không đợi Lộ Trạch Dã phản ứng, tự mình đi tới bên cạnh kéo tay Thẩm Thời Yến ra.
Trạng thái hiện tại của Thẩm Thời Yến hết sức không tốt, lăn qua lăn lại như vậy, bây giờ cậu sắp ngất xỉu. Nhìn thiếu niên thật vất vả mới có chút tinh thần bây giờ còn yếu ớt hơn so với lúc được đưa vào bệnh viện, đôi mắt Cố Cảnh Thành nhìn về phía Lộ Trạch Dã hận không thể chém đối phương trăm nhát.
Người đàn ông cẩn thận ôm thiếu niên vào lòng, vẻ mặt bất thiện: "Cậu Lộ sống hơn hai mươi năm qua quá thuận lợi nhỉ.”
Lộ Trạch Dã ngẩn ra, không rõ lời người đàn ông trước mắt này nói có ý gì, anh ta muốn phản bác thì đã muộn, người đàn ông đã ôm Thẩm Thời Yến đi xa.
……
Cố Cảnh Thành ôm Thẩm Thời Yến về phòng bệnh, còn bảo trợ lý đi gọi bác sĩ, còn anh nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên trấn an nói: "Không sao rồi.”