Chương 10

Thẩm Thời Yến thay một bộ quần áo ấm, bước chân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hộ lý, giọng nói mang theo khá nhiều chờ mong: "Đi thôi, chúng ta đi xuống.”

Đứng ở dưới lầu và ở trên lầu là hai cảm giác hoàn toàn không giống nhau, không khí bên ngoài không có làm cậu chán ghét như mùi nước khử trùng, tâm tình thoáng cái được giải phóng.

Thẩm Thời Yến đi trên bãi cỏ một hồi có hơi mệt mỏi, cậu tìm cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi, ngưỡng mộ hộ lý còn đứng: "Cô cũng ngồi đi, nếu có việc cô có thể đi làm trước, tôi biết đường trở về.”

Hộ lý lắc đầu tỏ vẻ mình không có chuyện gì khác. Nhưng theo yêu cầu của Thẩm Thời Yến, vẫn ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Gió thu hơi lạnh, lá cây phát ra tiếng xào xạc, lá cây màu vàng rơi xuống từ trên cây lướt qua gò má thanh niên được cậu lấy tay tiếp được.

Đây là một chiếc lá cây bị sâu cắn qua, ở giữa có cửa động hình dạng không đồng nhất, rất đặc biệt, Thẩm Thời Yến nhét chiếc lá cây này vào trong túi.

Cậu đứng lên: "Chúng ta trở về thôi.”

Trong đại sảnh bệnh viện người đến người đi, đại bộ phận trên mặt mọi người đều mang theo ưu sầu, vẻ mặt vội vàng, mọi người đi rất nhanh, tựa hồ chậm một giây chính là đang lãng phí thời gian.

“Thẩm Thời Yến, sao cậu lại ở đây?”

Thẩm Thời Yến vừa định bước vào thang máy, phía sau truyền đến một giọng nói gọi cậu lại.

Người đến người đi, Thẩm Thời Yến liếc mắt một cái đã khóa chặt được người gọi cậu lại. Trên mặt người nọ mang theo vài phần không kiên nhẫn, ánh mắt nhìn hắn lại tràn đầy ác ý, rất khó không bị chú ý tới.

Thẩm Thời Yến liếc mắt, thản nhiên mở miệng: "Cậu là ai?”

Vừa gặp mặt thái độ đã kém như vậy, xem ra chỉ sợ là cừu nhân của cậu.

Lộ Trạch Dã nhíu mày, sự mất kiên nhẫn trong mắt càng ngày càng rõ ràng, giọng nói có hơi phiền não: "Thẩm Thời Yến, cậu có ý gì hả, theo tôi tới đây bị tôi bắt được còn hỏi tôi là ai. Cậu lỗ mãng như vậy, một chút tôn nghiêm của một người đàn ông cũng không có sao?”

Người này có bệnh à.

Trong đầu Thẩm Thời Yến là meme anh da đen đầu đầy dấu chấm hỏi.

Đối phương nói lời này ngược lại là nhắc nhở cậu, có thể khiến cho nguyên thân đi theo hơn nữa nổi giận đối với nguyên thân chỉ có nhân vật chính công.

Thẩm Thời Yến nheo mắt đánh giá Lộ Trạch Dã, lệ khí trên người người đàn ông rất nặng, một thân âu phục khiến anh ta có vẻ già dặn hơn không ít, giống như người đàn ông trung niên thất bại.

Khóe miệng Thẩm Thời Yến câu lên một tia ý cười trào phúng như có như không: "Đừng coi chính mình là RMB, bệnh viện này cũng không phải nhà cậu mở, không muốn nhìn thấy tôi cậu còn chủ động gọi tôi như vậy, không phải là muốn bị coi thường sao?"

Chỉ thấy vẻ mặt vốn chán ghét của người đàn ông chợt sửng sốt, trên mặt xuất hiện một tia không thể tưởng tượng nổi, anh ta nhìn chằm chằm Thẩm Thời Yến, một hồi lâu mới phản ứng lại đối phương nói cái gì.

“Đây là thủ đoạn mới cậu dùng để hấp dẫn tôi?" Lộ Trạch Dã khôi phục vẻ mặt trước sau như một, "Thủ đoạn này không được tốt lắm, tôi sẽ không thích loại người như cậu đâu.”

Đáy mắt Thẩm Thời Yến hiện lên một tia chán ghét, đáy lòng thầm nghĩ: Rốt cuộc nguyên thân coi trọng cái gì ở người đàn ông này? Chả có gì tốt đẹp, trên đường không không mất tiền cũng tìm thấy cả bó.

Thẩm Thời Yến liếc mắt: "Vậy thì thật sự rất cảm ơn cậu .”

Nói xong, cậu không muốn để ý tới Lộ Trạch Dã nữa, xoay người định đi về phía cửa thang máy, nhưng không ngờ giây tiếp theo cậu bị người ta bắt được cánh tay.

Sức lực kia cực kỳ lớn, Thẩm Thời Yến dùng mười phần sức lực cũng không thoát ra được. Cậu nghiêng người ngước mắt lên nhàn nhạt quét mắt nhìn Lộ Trạch Dã đang nắm cánh tay mình, khóe mắt quét đến một góc phát hiện hộ lý của cậu bị vệ sĩ bên cạnh Lộ Trạch Dã ngăn cản tại chỗ.