Cây bạch quả chọc trời trong viện rơi đầy đất ánh màu vàng óng, người điều chế hương liệu dùng các loại hương liệu quý báu đặc chế đốt cháy, hòa tan cảm giác cô đơn của mùa thu. Thiếu niên với mái tóc nhuộm trắng trong phòng khách đang miễn cưỡng dựa vào ghế dài bằng gỗ lim, dáng vẻ ngông cuồng không hợp với trạch viện cổ kính thâm trầm.
“Bây giờ đến lúc con chuộc tội rồi, chỉ cần con đồng ý đám hỏi của Cố gia, cha sẽ không trách tội con.” Sắc mặt người đàn ông trung niên âm trầm, trầm giọng mở miệng.
Thiếu niên tóc trắng Thẩm Thời Yến rũ mắt, đáy mắt hiện lên vẻ trào phúng.
Cậu là Thẩm Thời Yến, cũng không phải Thẩm Thời Yến. Chính xác mà nói cậu đã xuyên sách, Thẩm Thời Yến sắm vai ác trong quyển sách này.
Đồng thời cậu lại là đối tượng liên hôn của nhân vật phản diện trong sách, cậu không chỉ lừa dối nhân vật phản diện, còn vì nhân vật chính mà tới công ty lén lút trộm đi văn kiện bí mật của nhân vật phản diện, khiến cho công ty của nhân vật phản diện bị thu mua. Nhân vật chính giải quyết xong nhân vật phản diện đương nhiên cũng sẽ không quên giải quyết cái bia đỡ đạn là cậu, kết cục của cậu có thể tưởng tượng được.
Hiện tại người đàn ông trung niên đứng ở trước mặt cậu là cha của thân thể này, nếu không phải cậu đọc qua nguyên tác biết được chân tướng, chỉ sợ chính cậu cũng sẽ cho là như vậy.
Cha Thẩm nhíu mày, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm thiếu niên đang cúi đầu: "Gần đây mỗi tối cha đều không dám ngủ, sợ mơ thấy mẹ con, bà ấy..."
Thẩm Thời Yến ngẩng đầu, giật giật khóe miệng cắt ngang lời cha Thẩm: "Con tìm người trực ca đêm, như vậy mẹ sẽ không rơi vào giấc mơ của con.”
Người thực sự hại chết mẹ ruột của nguyên thân sợ là ngay cả chính ông ta cũng đã quên.
“Thẩm Thời Yến!” Vẻ mặt cha Thẩm tức giận, trong phút chốc ông đứng lên đi về phía thiếu niên, bàn tay rộng rãi kéo cổ áo trước ngực thiếu niên, “Đám cưới này con không đi cha sẽ đánh gãy chân con, trói vào xe lăn đưa qua.”
Thẩm Thời Yến thấy được vài phần tàn nhẫn không che giấu được từ trong mắt đối phương, lại nghĩ đến chuyện đối phương đã làm, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Cha Thẩm buông cổ áo thiếu niên ra, rất hài lòng đối với bộ dáng này của cậu.
Thẩm Thời Yến cúi đầu im lặng, cha Thẩm cũng không có thời gian chờ, không kiên nhẫn nói: "Cha và Cố tổng đã nói chuyện rồi, ngày mai con dọn qua đó, sau này không có chuyện gì thì đừng về nữa.”
Trong phòng khách chỉ có giọng nói của cha Thẩm, ông giống như kẻ tiểu nhân vừa mới lên ngôi lộ ra sắc mặt ghê tởm, gấp gáp thể hiện rõ quyền lực của mình, ông muốn Thẩm Thời Yến nghe lời như rối gỗ.
Nghe xong một đoạn dài mấy lời vô nghĩa của cha Thẩm, Thẩm Thời Yến biết trước mắt cậu còn chưa đủ mạnh để phản kháng, nhưng điều này không có nghĩa là cậu sẽ vô tư dâng hiến, làm áo cưới cho người khác. "Hôn nhân có thể, nhưng ông định cho tôi bao nhiêu tài sản làm tài sản trước hôn nhân của tôi?"