Chương 8

“Này! Ngươi đứng yên đi, vừa rồi ta chạy tới xem rồi... Mọi người nói, hình như hắn, hắn vẫn còn thở thì phải.””

“Ta nghe nói có người mang hắn đến thôn bên cạnh thăm đại phu chân trần.” Nguyễn Niên che miệng, trên mặt đã là dấu vết khóc: “Ô Ô, ngươi cũng không thể… mà thôi ta không nói đâu.

Sợ là y bị hắn dọa sợ.

Sở Phù Ngọc định thần lại thì nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài.

Y đi tới cạnh cửa, nghe một lát rốt cục hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ thường có người nửa đêm canh ba đi tiểu hoặc giặt đồ, động tĩnh qua lại tất cả mọi người đều quen rồi. Triệu Tam Thuận không biết nhặt đoạn dây thừng ở đâu, đặc biệt chọn buổi tối ra cửa, bởi vì ở chật chội, hán tử bên cạnh hắn ta bị đánh thức, không lâu sau dứt khoát đứng lên đi tiểu bên cạnh.

Hắn ta mơ mơ màng màng nhìn thấy một bóng dáng đi sâu vào rừng, trong lòng đang thấy lạ, chân mới đi theo đến đó.

Không ngờ nửa đêm lại nhìn thấy một con ma treo cổ, hắn ta toát mồ hôi lạnh, tập trung nhìn lại, phát hiện chính là Triệu Tam Thuận treo cổ ở trên cây!

Trong thôn không có gì nhàn nhã, một chút việc nhỏ cũng có thể truyền ra nhanh chóng.

Lúc này cửa thôn trưởng giống như phố xá sầm uất.

Thôn Thanh Khê không có đại phu, nghe nói thôn trưởng mượn xe lừa của một hộ gia đình, đi theo hai ba người chạy đến thôn bên cạnh.

Cửa lớn đã sớm khóa chặt, động tĩnh bên ngoài chỉ trỏ lại vượt qua tường chui vào trong.

Khuôn mặt Vương thị âm trầm, rõ ràng nghẹn một đống lời thô tục muốn chửi đám người bọn họ. Nhưng bên ngoài nhiều người vây quanh như vậy, bà rốt cuộc vẫn có chút xấu hổ, không dám cãi nhau.

Tức đến mức cuối cùng phải nói một câu.

"Bây giờ đã tỉnh rồi thì cút về nhà hết đi, đừng ra ngoài nhiều chuyện, nếu để cho ta biết các ngươi ra ngoài nói bậy nói bạ thì ta cắn phăng lưỡi người đó đấy!"

Sở Phù Ngọc nắm ống tay áo, liếʍ đôi môi khô khốc.

Bầu trời dần dần sáng lên.

Chuyện như vậy đột nhiên xảy ra trong thôn, những người chủ sự cũng ngay lập tức dời ngày, vào đền thờ để thảo luận về cách sắp xếp cho những lưu dân này.

Kết quả thương nghị đương nhiên là phải chờ quyết định của trưởng thôn.

Nhưng chớp mắt đã đến giữa trưa, vẫn không thấy bóng dáng trưởng thôn đâu cả.

Lúc này Sở Phù Ngọc mới yên lòng, ngồi trên tấm chiếu rách dưới đất thở phào nhẹ nhõm.

Nếu thật sự có chuyện gì không may xảy ra, thì sẽ không mất nhiều thời gian, nếu còn cứu được, thì tất nhiên sẽ mất thời gian lâu hơn.

Quả nhiên bên ngoài có tiếng gọi lớn.

“Về rồi về rồi! Triệu Tam Thuận được cứu rồi!”

Có người cúi đầu xì một tiếng:

“Sao không chết đi cho rồi... Sống không biết lại nợ thêm bao nhiêu tiền."

Không ai trả lời.

Trưởng thôn đã đi về phía từ đường, còn lại hai người khiêng xe chở củi khiêng người vào phòng.

Vương thị thấy ông như vậy thì đóng sầm cửa lại, nhắm mắt làm ngơ.

Trên gánh xe, Triệu Tam Thuận vẫn đang nhắm chặt hai mắt, nếu không phải vẫn còn thở thì nhìn chẳng khác gì một cái xác chết chô. Vết bầm tím to bằng ba ngón trên cổ hắn được bôi bùn thuốc lên, gầy đến đáng sợ.

Sở Phù Ngọc thò đầu ra ngoài, luôn cảm thấy hình như là mình có thoáng nhìn thấy thân ảnh của Dung Cận.

...

Chiếc xe lừa đi đến thị trấn bên cạnh vào buổi sáng sớm là của Dung Cận.

Hắn vốn định dậy sớm đi tìm người, đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong, nhưng gặp phải chuyện liên quan đến mạng người thì có thế nào cũng không thể trì hoãn được.

Thừa dịp đại phu chân trần thôn bên cạnh đang châm cứu và thuốc cho người ta, nam nhân mới hỏi trưởng thôn về cái người tên Sở Phù Ngọc.