Chương 3

Ánh sáng và bóng tối rải rác trong rừng.

Xung quanh không có tiếng động gì, dọc theo đường đi chỉ có tiếng sột soạt khi y phục bị cỏ dại quẹt qua.

Sở Phù Ngọc vén tay áo lên, mắt nhìn nốt ruồi son bên trong cánh tay.

Vẫn nên giấu đi trước.

Sở Phù Ngọc không có ý định phá hư tình cảm giữa nhân vật chính.

Quyển tiểu thuyết này y đã lật xem qua rất nhiều lần, trong đó có ấn tượng nhất ngược lại là tác giả viết lác đác vài nét phác họa vai phụ.

[Nguyễn Niên từng nghe nói về Dung Cận, lông mày kiếm của hắn ta dày, mặt tuấn tú, đứng thẳng lên là gần như che đi hơn phân nửa ánh sáng. Làn da phơi nắng quanh năm màu sắc khá đậm, hắn ta tinh tráng cao thẳng, ánh mắt hơi nheo, tinh tế hơn so với những hán tử thô lỗ khác nhiều.]

[Hắn chỉ tiếc nuối một người như vậy lại bị răng hổ kẹp què chân, không thể lên núi săn thú nữa. Cũng may năm đó đối phương và người thân họ hàng của hắn ta chuẩn bị mở một cửa hàng may y phục trong trấn, tổng hợp của cải săn được lúc trước, cuộc sống thậm chí có thể gọi là khá dễ chịu.]

[Nguyễn Niên thành thân với Phó Trọng Như, cần tránh nam nhân bên ngoài, không thể tiếp xúc quá lâu. Hắn vội vàng đặt hai quả trứng cưới xuống, nghe đối phương nói tiếng chúc mừng rồi đi.]

Trong sách, Nguyễn Niên có thể nhớ được sự việc này bởi vì hôm nay là ngày hắn gặp được nhân vật chính công.

Sau đó trong tiệc thành thân của hai người, quà Dung Cận tặng cũng không tệ.

Không đợi bọn họ đùn đẩy một phen, hắn ta đã nói: "Không cần phiền toái qua lại như vậy đâu, cứ nhận lấy đi.”

Sở Phù Ngọc chọn một thân cây dày làm gậy.

Trong vài ngày nữa, trưởng làng sẽ phân phát hoặc xua đuổi những lưu dân. Y muốn ở lại đây, phải liên hệ với người trong thôn mới có thể nói chuyện.

Nói như vậy, người ngại phiền một khi thiếu nợ nhân tình, sẽ tìm mọi cách trả hết phần tình nghĩa này.

Đi được mấy trăm mét, phía trước cách đó không xa loáng thoáng truyền đến tiếng chó sủa.

Có vẻ như đi đúng đường rồi.

Y nhớ rõ trong sách nói đối phương là đi săn, quẹo vào đường mòn, đi theo chó săn nhặt gà rừng sau đó giẫm nhầm bẫy thú.

Sở Phù Ngọc bước nhanh hơn, thân thể bệnh trạng yếu ớt·này không chịu nổi một ngày lao động, trong dạ dày lại càng trống rỗng, một đường lên núi quả thực rất khó khăn.

Tiếng thở rất rõ ràng ở trong khi rừng yên tĩnh.

Lên núi săn thú không thể thiếu một đôi tai tốt, Dung Cận là một trong những người có thính giác tốt.

Hắn ta cầm lấy gà rừng, ném mũi tên vào trong ống đựng tên.

Phía sau lưng nam nhân nhét một ổ thỏ mập và hai con lửng, bên cạnh là một con chó sói với bộ lông óng ả đang thè lưỡi ra, trông vẫn như đang háo hức muốn thử.

Dung Cận vừa định cất bước, âm thanh bên tai càng lúc càng gần, càng rõ ràng.

Hắn ta dừng một chút, dừng động tác lại.

Dung Cận trầm tĩnh lại, lập tức phân biệt phương hướng.

Âm thanh này chính xác không phải là động tĩnh do dã thú gây ra.

Hình như có người đang khóc thì phải?

Tiếng khóc nức nở nhỏ yếu vang lên, Dung Cận xoay người, chợt trông thấy một khuôn mặt kinh hoàng.

Sở Phù Ngọc giống như căn bản không nhận ra là trong núi rừng to như vậy còn có người.

Con chó cao nửa người hung thần ác sát đâm vào tầm mắt y.

Y vịn cây, bước chân run rẩy, nước mắt lưng tròng.

Đại Hổ (con chó sói) nhìn thấy người lạ cũng sẽ không cắn bậy, nhưng hết lần này tới lần khác bộ dáng né tránh này của đối phương làm cho nó háo thắng muốn tiến lên đẩy ngã y ra.

“Đại Hổ, đừng lộn xộn!” Dung Cận lớn tiếng quát.