Chương 13

“Muốn xem muốn xem” Tô Băng Hàng sợ Cung Vũ Quân đem hồ sơ thu lại rồi ảnh hưởng đến sự phát triển của cốt truyện, vì thế nhanh tay nhận lấy, chẳng có gì bất ngờ khi lại nhận được thêm một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ nam chủ.

Tô Băng Hàng giả bộ như mình không nhìn thấy, mở hồ sơ ra nhìn nhìn.

Hồ sơ của nữ chủ đúng là không hổ có trợ lực, có tầm hai trang rưỡi giải thưởng lớn nhỏ, Tô Băng Hàng nhìn đến mức không khỏi bị mê hoặc, thậm chí có một số hạng mục cậu nghe cũng chưa từng nghe qua.

Thạch Lãnh liếc mắt qua nhìn Tô Băng Hàng một cái, đột nhiên mở miệng hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn nghiêm túc như vậy?”

Đợi trong chốc lát, không nghe được Tô Băng Hàng trả lời, nhịn không được giương mắt nhìn nhìn người nọ —— Tô Băng Hàng vẫn như cũ vùi đầu tiếp tục đọc, thì ra là quá chuyên tâm nên không nghe thấy.

Thạch Lãnh đột nhiên duỗi tay, lôi tài liệu từ trong tay Tô Băng Hàng ra.

“Làm gì vậy?” Tô Băng Hàng cả kinh, theo bản năng muốn cướp đồ về, kết quả vừa nhìn thấy đối thủ là nam chủ bá đạo lạnh lùng, giây tiếp theo cậu liền héo.

Tô Băng Hàng bĩu môi, tay chống cằm, vẻ mặt không phục.

“Hàn Mạnh Linh? Cậu có hứng thú với cô gái này?” Thạch Lãnh không chớp mắt mà quét qua tư liệu của nữ chủ, ngoài miệng lại là đang hỏi Tô Băng Hàng.

“Không phải, sao có thể như thế chứ, tôi chỉ là cảm thấy em ấy rất giỏi thôi.” Tô Băng Hàng vội vàng phủi sạch quan hệ với nữ chủ, hơn nữa còn tâng bốc cô một phen. Buồn cười, nữ chủ chính là một vị thần thứ hai trong tiểu thuyết Mary Sue đó, sao có thể nói xấu cô ấy được.

Cung Vũ Quân cũng gật đầu đồng ý: “Nhìn thông tin của em ấy, tôi luôn cảm thấy em ấy sẽ rất giỏi, có kỹ năng lập kế hoạch tốt, có nhiều sáng tạo và rất thông minh nữa”.

Thạch Lãnh im lặng nhìn hồ sơ một lúc, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tô Băng Hàng vừa nhìn thấy dáng vẻ này của nam chủ, liền biết nam chủ đã bị nữ chủ hấp dẫn —— nhanh a, mau đem nữ chủ phân vào khoa mỹ thuật, thế là hai người ngày nào cũng có thể gặp mặt! Lại còn sẽ trở thành một cặp oan gia vui vẻ! Anh đấu với tôi tôi đấu với anh, sau đó hai người yêu nhau và cuối kết hôn! Khi con của hai người trưởng thành, có thể yên tâm cùng nhau tận hưởng tuổi già!

Mấy phút sau, Thạch Lãnh lật qua hồ sơ của nữ chính không dưới năm lần, cuối cùng mới nói: “Ừ, chúng ta tuyển cô ấy vào khoa văn nghệ đi, vừa lúc đang thiếu người.”

Tô Băng Hàng vừa nghe, thiếu chút nữa là vui mừng mà cười toe toét, cậu vội vàng ngậm miệng lại, tiếp tục cố gắng làm việc.

Làm việc cả buổi sáng, còn phải nghe giảng suốt buổi chiều, Tô Băng Hàng cuối cùng cũng được nghênh đón giờ tan học.

Dưới ánh hoàng hôn, Tô Băng Hàng mỉm cười nói lời tạm biệt với các học sinh đang chào mình, cảm thấy rất vui vẻ.

“Tâm trạng của cậu có vẻ rất tốt nhỉ.” Thạch Lãnh nhét tay vào túi quần dựa vào cửa xe, lạnh lùng nhìn Tô Băng Hàng lần lượt nói lời tạm biệt với người hâm mộ của mình.

Nam chủ, cậu nói như vậy không phải là đang nói nhảm sao? Một ngày làm việc căng thẳng và kí©h thí©ɧ sắp trôi qua cậu có thể không vui được hả? Tô Băng Hàng mặc dù ở trong lòng không ngừng phỉ nhổ nam chủ, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ hòa đồng, cười nói: “Đúng vậy.” Dù sao, kết thúc cuộc sống của ngày đầu tiên khi xuyên sách bằng một tâm trạng vui vẻ cũng rất tốt.

Thạch Lãnh rời ánh mắt đi, mở cửa xe ngồi xuống, cũng kêu Tô Băng Hàng lên xe.

Tô Băng Hàng nhìn xung quanh, chậm chạp không muốn lên xe, chờ đến lúc Thạch Lãnh không kiên nhẫn mà lại thúc giục một lần nữa, cậu mới do do dự dự lên xe, ngoan ngoãn thắt kỹ đai an toàn, lúc này mới hỏi: “Vũ Quân đâu?”

“Trong nhà có việc, đi trước rồi.” Thạch Lãnh lái xe ra khỏi cổng trường, để lại một đám học sinh mắt trông mong nhìn theo.