Hôm nay Tô Băng Hàng vừa kích động vừa phiền muộn. Điều khiến cậu kích động là cậu sắp tốt nghiệp đại học, bước vào xã hội và bắt đầu một cuộc sống mới, điều khiến cậu phiền muộn là sắp phải chia tay người anh em đã gắn bó với cậu trong bốn năm đại học, còn cả việc dù đã học năm tư nhưng cậu vẫn chưa từng yêu đương với ai hay đi vào khách sạn cạnh trường học một lần nào! Tất nhiên, điều khiến cậu muốn khóc nhất chính là làm sao mới có thể viết được luận văn tốt nghiệp 10.000 từ đây! VIẾT! KIỂU! GÌ! ĐÂY!
Ngồi trước máy tính trên bàn đã được bật cả tiếng đồng hồ, Tô Băng Hàng thở dài thật sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn tài liệu trên word mình vừa viết được một đoạn, sau đó lại héo rũ cúi đầu xuống.
Lúc này, điện thoại của cậu lại rung lên, là tin nhắn của em gái cậu Tô Xảo Du gửi đến——
[Cá]: Anh ơi, giúp em đọc thử cuốn tiểu thuyết em viết với.
[Sao trời]: Em gái yêu quý à, đã gần một giờ đêm rồi, sao em còn chưa đi ngủ nữa?
[Cá]: Em không ngủ được, cuốn tiểu thuyết này em đã viết lâu lắm rồi nhưng mà vẫn chưa thể xuất bản, xem thử giúp em xem còn những gì cần thay đổi nữa đi mà.
Sau đó Tô Xảo Du gửi một tệp qua cho cậu, khi Tô Băng Hàng mở nó ra, thứ mà cậu nhìn thấy chính là dòng chữ như sét đánh- "Giáo Thảo Bá Đạo Của Tôi".
Ôi mẹ của tôi ơi, đây cái gì vậy? Vẻ mặt của Tô Băng Hàng đột nhiên trở nên vặn vẹo, cậu thật sự không muốn tin đây là tiểu thuyết mà đứa em gái lạnh lùng của mình viết ra đâu, còn muốn xuất bản? Không không không, cậu chắc chắn phải ngăn cô lại!
[Sao Trời]: Em gái à, hãy nghe anh khuyên một câu, em mới là học sinh năm nhất cấp 3, tốt nhất là nên cố gắng học tập nhé.
[Cá]: Học cái rắm ấy! Anh còn chưa xem thì nói gì, mau xem nhanh lên.
[Sao Trời]: Cái tiêu đề của em.....
[Cá]: Tiêu đề có vấn đề gì không? Một cái tiêu đề không thể hiện hết tính chất của một tác phẩm, nếu anh không cho em một lời đánh giá chân thành sau khi đọc, em sẽ kể cho mẹ nghe về việc lần trước anh làm vỡ ấm trà của mẹ.
[Sao Trời]: Được được được, anh xem anh xem, đừng nói gì với mẹ nha.
Mẹ Tô Băng Hàng nổi tiếng rất nghiêm khắc, cậu cũng không dám chọc giận bà.
Mở ra chương đầu tiên của cuốn tiểu thuyết "Giáo Thảo Bá Đạo Của Tôi", Tô Băng Hàng đã chuẩn bị trước tâm lý để không bị sốc bởi sự xuất hiện của nhiều họ lớn khác nhau như "Mộ Dung", "Thượng Quan", "Hoàng Phủ", v.v. rất Mary Sue đập vào mắt, nhưng còn may mắn, khả năng đặt tên của em gái cậu cũng không tệ đến mức như vậy, tên của nam chính vẫn còn bình thường, Thạch Lãnh.
Một chương cũng không có quá nhiều chữ, Tô Băng Hàng liếc mắt đọc nhanh như gió một lúc đã sắp xem xong rồi, cậu ngáp lớn một cái. Loại văn Mary Sue này chính là di tích của thời đại cậu, năm đó cậu không biết đã bị các bạn nữ trong lớp nhét vào ngăn tủ bao nhiêu cuốn kiểu này, cậu từ lâu đã chán xem những tình tiết cũ rích lặp đi lặp lại này rồi, không hề có ý tưởng gì mới. Lật sang chương tiếp theo, liếc nhìn thoáng qua, cậu chợt nhận ra có gì đó không ổn——
"Tô Băng Hàng" trong này là cái gì vậy??? Tô Băng Hàng cẩn thận đọc lại đoạn này một lần, vẻ mặt không thể tin nổi:
"Ba Tô có hai đứa con trai, Tô Băng Trần và Tô Băng Hàng. Tô Băng Trần so với Tô Băng Hàng lớn hơn ba tuổi, đi học ở đại học Vân Thần, rất cưng chiều em trai mình. Tô Băng Hàng bởi vì từ nhỏ đến lớn luôn nhận cực hạn nuông chiều, nên Tô Băng Hàng đã trở nên rất lăng nhăng và kiêu ngạo, hầu như tuần nào cậu ta cũng thay đổi bạn gái."
Đợi đã, người đang được viết đây có phải là cậu không đấy?
[Sao trời]: Em à, xin em giải thích một chút, đoạn này có nghĩa là gì đây?
Tô Băng Hàng gửi ảnh chụp màn hình đoạn này cho Tô Kiều Ngọc xem.
[Cá]: À, em chỉ mượn tên của anh dùng chút thôi.
[Sao trời]: Vậy tại sao em lại viết anh trở thành một tên tra nam như vậy??!!!
[Cá]: Tại em thấy anh lớn lên khá là giống như thế thôi mà.