Chương 2

Trên mặt Tô Băng Hàng xuất hiện một đường màu đen, nhìn giống tra nam là có ý gì chứ? Có đứa em gái nào hố anh trai mình như vậy sao?

Nói thật, việc này cũng không thể trách Tô Xảo Du được, cô là một tên phế vật trong việc đặt tên, loại chuyện như đặt tên nhân vật này không phải là thế mạnh của cô, bởi vậy cô chỉ có thể “Tham khảo” một chút tên gọi của mọi người xung quanh. Mà khuôn mặt của Tô Băng Hàng lại rất phù với một nhân vật trong đó, bởi vì cậu có một đôi có thể liếc mắt đưa tình (? ) mắt đào hoa. Không chỉ lớn lên có đôi mắt đẹp, còn môi hồng răng trắng, làn da cũng trắng nõn, đương nhiên da trắng cũng có thể là do cậu trạch. Tóm lại là có một túi da tốt hiếm có khó tìm. Khi ở trong trường học, tổng sẽ luôn có thể nhìn thấy tên của cậu trên tường tỏ tình của trường mỗi tháng khoảng hai ba lần, xem như cũng có chút nổi tiếng. Cho nên Tô Xảo Du mới to gan lớn mật mà dùng tên của anh trai mình để có cảm giác quen thuộc hơn. Nhưng bản thân cô cũng biết rõ rằng anh trai cô không hề lăng nhăng lăng nhít chút nào, anh ấy vẫn luôn “Dốc lòng học tập” trong thời gian học đại học, căn bản không có cơ hội yêu đương gì.

Tô Băng Hàng đặt chiếc gương trong tay xuống, nhìn vào mô tả ngoại hình khoa trương của "Tô Băng Hàng" trong tiểu thuyết, cậu có chút không nói nên lời, thiếu niên a đừng quá nghiêm túc với Mary Sue văn quá.

Tiểu thuyết không dài, Tô Băng Hàng nhanh chóng đọc lướt qua một lượt, đại khái nắm được cốt truyện, sau đó đưa ra đánh giá "chân thành" cho cô em gái Tô Xảo Du- [Viết rất tốt! Xuất bản nó thôi!]

Vì thế Tô Xảo Du vui vẻ mà chạy đi xuất bản.

Tô Băng Hàng xoa xoa thái dương đang co rút đau nhức, nhìn đồng hồ trên bàn, đã gần hai giờ rưỡi, sau đó cậu nhìn lại luận văn tốt nghiệp vẫn chỉ có một đoạn, nặng nề nhắm mắt lại, nhanh chóng quyết định tắt máy lên giường ngủ.

Lại lần nữa tỉnh lại, trời đã sáng tỏ. Tô Băng Hàng là bị một tiếng chuông sống động đánh thức.

Tô Băng Hàng buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, sốt ruột mò mẫm trên tủ đầu giường, kết quả mò mẫm hồi lâu vẫn chỉ cảm nhận được chiếc giường mềm mại.

“Cái quái gì vậy, sao hôm nay điện thoại lại để xa như thế chứ…” Cậu lẩm bẩm, hé mắt ra tìm kiếm nơi phát ra tiếng chuông.

Mơ mơ màng màng tìm được điện thoại, cậu xem cũng không thèm xem là ai liền tiếp nhận điện thoại: “Alo……”

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nam ôn hoà: “Băng Hàng, hôm nay chính là ngày khai giảng rồi, cậu như thế nào còn chưa tới?”

“…… Cái gì?” Tô Băng Hàng ngốc ngốc mở mắt ra, “Ngày khai giảng?”

Đầu bên kia điện thoại lại vang lên một giọng nam khác: “Hôm nay Đế Hoàng khai giảng, cậu đến muộn.”

“Hả……? Các người đang nói gì vậy, tôi đã sắp được tốt nghiệp rồi mà.” Tô Băng Hàng hoang mang chớp chớp hai mắt.

“……”

Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Cậu chờ đó.” Sau đó liền cúp máy.

……Từ từ đã, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đầu óc mơ mơ màng màng choáng váng của cậu hoàn toàn tỉnh táo, Tô Băng Hàng ngơ ngác nhìn điện thoại, trong đầu quanh quẩn vang lên hai từ —— Đế Hoàng, khai giảng.

Đế Hoàng, Đế Hoàng, Đế Hoàng…… Tên này nghe thật quen tai, ở nơi nào nghe qua nhỉ?

Tô Băng Hàng híp mắt cẩn thận hồi tưởng…… Đột nhiên ngồi bật dậy ——

Đế Hoàng… Trời má!

Sét đánh giữa trời quang thiên lôi cuồn cuộn!!

Là 《 Giáo Thảo Bá Đạo Của tôi》!!!

Tô Băng Hàng quả thực không thể tin được, trường trung học của quý tộc Đế Hoàng? Lại nhìn quanh bốn phía một chút—— này này này, căn phòng xa hoa này là thế nào đây??!

Căn phòng với tông màu chủ đạo là màu trắng và xanh, có diện tích khoảng một trăm mét vuông. Có một chiếc ghế sofa da cỡ vừa màu xanh đặt gần cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, đối diện với ghế sofa là giường phụ, còn giường lớn sang trọng có thể ngủ ba bốn người mà không hề chật. Chiếc đèn chùm pha lê đính kim cương, chiếc đồng hồ điện tử gắn trên tường đầy tính công nghệ, và chiếc máy tính đặt trên bàn trông sẽ rất tuyệt khi chơi game….. Này TM là chỗ nào a!?