Chương 15

Hàn Doanh là ai, đừng nói là Thẩm Đồng, coi như là đối mặt với vài chuyên gia về súng, không vết tích tháo đạn ra đối với hắn là điều dễ dàng. Thẩm Đồng bị sặc đến nói không ra lời, Hàn Doanh cẩn thận từng li từng tí vỗ nhẹ lưng hắn hống: "Bảo Bảo không sao rồi a.."

Thẩm Đồng rốt cục dừng sặc, loại cảm giác nghĩ mà sợ kia làm cho cậu có chút sợ hãi không thôi, trái tim đau đớn, không biết khí lực từ nơi nào tới, cậu mạnh mẽ đem Hàn Doanh đẩy ra, từ trước đến giờ câu chưa từng nổi giận đến như vậy: ".. Ngươi người này đầu óc có bệnh đại biếи ŧɦái!"

Hàn Doanh không để ý bị hắn đẩy xuống giường, đầu đυ.ng vào chân giường, phát ra một tiếng vang. Hắn ngẩn người, sau đó lại vui vẻ nói: "Bảo Bảo tức giận như vậy, là bởi vì lo lắng cho ta sao?"

Thẩm Đồng bị nói trúng tim đen có chút xấu hổ, càng tức hơn: "Cút!"

Hàn Doanh không chỉ có không lăn, trái lại không biết xấu hổ tiến lên phía trước tiếp tục hỏi: "Bảo Bảo càng sinh khí, liền nói rõ càng để ý ta, có đúng hay không?"

Thẩm Đồng mím chặt môi không để ý tới Hàn Doanh, mà Hàn Doanh nhìn thiếu niên, không nhịn được lộ ra nụ cười sủng nịnh. Trong ngày thường coi như là cười nụ cười của hắn cũng giống như hoàng hôn mùa đông, thoáng cái liền qua, chưa từng cười một cách chân tâm giống như lúc này, kiên cường cùng lạnh lùng, nghiêm nghị trên mặt tiêu tan, giống như dương quang xuyên qua lá cây, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng rất nóng rực.

Nụ cười này làm cho mặt Thẩm Đồng có chút nóng, lần thứ hai tim đập không bình thường -- hắn cảm thấy được chính mình có thể là bị bệnh.

Theo bản năng nhíu mày lại, ấn ấn ngực, Hàn Doanh không khỏi lo lắng lấy tay đặt lên trán thiếu niên kiểm tra nhiệt độ: "Bảo Bảo không thoải mái sao?"

Nghe hắn hỏi Thẩm Đồng không hiểu sao có chút oan ức, đem đầu chôn trong hai đầu gối triệt để không nhìn hắn.

Hàn Doanh đau lòng đem rùa đen nhỏ co lại thành một đoàn kéo vào trong l*иg ngực, vỗ nhẹ lưng hắn: "Hảo, Bảo Bảo bị giật mình. Là lỗi của ta, ta bồi tội cùng Bảo Bảo, ta là đầu óc có bệnh đại biếи ŧɦái -- đừng tức giận có được hay không?"

Thẩm Đồng được hắn ôn nhu vỗ nhẹ cùng hống bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.

Hàn Doanh đợi sau khi thiếu niên triệt để ngủ say rón rén đặt hắn nằm trên gối, tỉ mỉ điều chỉnh vị trí gối cùng chăn, làm cho cậu nằm thoải mái hơn chút. Nhiều lần đều muốn đưa tay sờ lên gương mặt non mềm của thiếu niên, nhưng sợ đem người đánh thức nên thu tay về.

Sau giờ ngọ, dương quang từ ngoài cửa xe chiếu vào phòng. Hàn Doanh ngồi trên ghế cạnh giường Thẩm Đồng, một bên đọc sách một bên trong coi hắn.

Thiếu soái yêu thích truyện cổ tích Tây Dương, quyển sách này chính là truyện cổ 'Anh em nhà Grimm', vừa vặn lật tới 'cô bé lọ lem'.

Hoàng tử vì sao lại chọn lựa cô bé lọ lem? Bởi cần một chiếc giày thủy tinh là có thể đem cô bé lọ lem đuổi tới tay, nhưng nếu là công chúa, cho dù phí hết tâm tư, cố gắng nâng lên bản thân và thay đổi thói quen cũng chưa chắc có thể đuổi tới. Thiếu soái đại nhân lại cứ coi trọng chính là tiểu vương tử còn ngạo khí hơn so với công chúa, quả thực không biết làm thế nào mới tốt.

Công chúa chân chính tuy không có bị giày thủy tinh lừa gạt đi, nhưng lại dễ dàng bị cảm động bởi một khỏa tâm chân. Lại như tiểu vương tử sẽ không vì một đám lớn hoa hồng trong vườn mà dừng lại, nhưng sẽ vì một đóa hoa chỉ nở vì hắn mà từ bỏ hết thảy.

Thẩm Đồng vừa ngủ liền mấy tiếng, mãi đến tận kim đồng hồ chỉ năm giờ, Hàn Doanh do dự một chút vẫn quyết định đem người đánh thức: "Bảo Bảo, đừng ngủ nữa, nên đi ăn cơm tối."

Thẩm Đồng rốt cục mơ mơ màng màng mở mắt ra, xuyên thấu qua cửa sổ mới phát hiện bên ngoài sắc trời đã gần đến chạng vạng.

"Làm sao ngủ lâu như vậy còn buồn ngủ? Có phải là bị bệnh hay không?" Hàn Doanh cũng phát hiện Thẩm Đồng gần đây rất hay ngủ, càng nói càng lo lắng: "Thân thể có cảm thấy khó chịu hay không?"

Nguyên nhân Thẩm Đồng buồn ngủ chủ yếu là do minh tưởng tu luyện vẫn luôn không chiếm được đột phá, lại có chút nóng lòng cầu thành, hao tổn không ít tinh thần lực. "Tu luyện xảy ra vài vấn đề.." Thẩm Đồng dừng một chút, cũng không biết nên giải thích thế nào, nhân tiện nói câu: "Ngươi không hiểu."

Hàn Doanh nhất thời nghẹn lời, phi thường phiền muộn.

Sự thực đúng là như thế, liên quan tới phương diện yêu tu này, Thiếu soái đại nhân quả thật không hiểu. Nhất thời cảm thấy thất bại, có cảm giác đứa nhỏ lớn rồi không cần cha mẹ, tư vị này rất khó chịu.

Tàu hỏa dừng ở huyện Ninh, qua hai trạm nữa thì tới Vinh thành, đại khái mười một giờ khuya sẽ đến. Càng tiếp cận Vinh thành, thời tiết càng thay đổi thất thường, mới vừa hoàng hôn đẹp như tranh vẽ, đảo mắt liền có mưa bụi.

Bọn họ ăn bữa tối tại toa, mặc dù Hàn Doanh thoạt nhìn tâm tình không tốt, nhưng có Hứa Quân Đạt ở đây, bầu không khí vĩnh viễn sẽ không vắng lặng. Bất quá hôm nay Thẩm Đồng mệt mỏi không có khẩu vị gì, chỉ ăn hai cuộn nem tôm rán [1] liền dừng đũa, hắn vừa dừng lại, Hàn Doanh cũng cùng ngừng: "Làm sao ăn ít như vậy?"

Thẩm Đồng chỉ có thể một lần nữa cầm lấy đũa, thấy trước mắt có chén chè khoai lang [2] không tệ lắm, liền từng muỗng múc ăn. Đôi môi màu hồng nhạt vì nước ấm dính mà sáng bóng, trong lòng Hứa Quân Đạt hơi động, cũng gọi người phục vụ đem thêm một bát đến.

"Ngươi không phải không ăn đồ ngọt sao?" Hàn Doanh không chút lưu tình vạch trần hắn: "Không chỉ có không cay không vui, còn có lần nói đồ ngọt là khó ăn nhất?"

Hứa Quân Đạt nói năng hùng hồn: "Thức ăn ngọt thì ăn không ngon, nhưng đồ Đồng Đồng ăn, đều là ăn ngon."

Hứa đại thiếu đem ba chữ không biết xấu hổ (不要脸) nâng lên một tầm cao mới, ngay cả Thiếu soái đại nhân đều mặc cảm không bằng.

Thời điểm đến Vinh thành đã mười một giờ rưỡi đêm, đây là một thành phố không bao giờ ngủ, mặc dù là ban đêm trên đường phố đèn đuốc vẫn sáng choang như ban ngày, trên đường có nhiều người đang kéo xe chạy tới chạy lui. Nhân viên cảnh vệ Hàn Doanh mang theo dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp xong nơi dừng chân, là một tửu điếm xa hoa của người nước ngoài, sau khi vào ở Thẩm Đồng lại biến thành chiếc gương tiếp tục tu luyện.

Hàn Doanh đến Vinh thành không phải để du ngoạn, mà là có việc muốn làm. Cởi bỏ quân trang sau đó đơn giản cải trang một phen, đang muốn đi lại quay trở về, do dự hồi lâu vẫn quyết định đem cái gương nhỏ đang ở trên giường đeo trên người mới một lần nữa rời đi.

Chung quy hắn vẫn không yên lòng để cái gương nhỏ của hắn lưu lại một mình ở địa phương xa lạ này.

00: 15 phút, trời tối như mực, không khí sau cơn mưa ẩm ướt mà man mát, trên đường ngoại trừ hộp đêm ra những cửa hàng khác đều đóng cửa, cơ hồ không nhìn thấy ai đi trên đường. Hàn Doanh vòng qua con phố tiến vào ngõ hẻm, đi dọc theo các ngõ quanh co, trường bào màu xám sẫm trên người cơ hồ cùng bóng đêm hòa làm một thể.

Bước chân tăng nhanh, Hàn Doanh lắc mình liền tiến vào một cái ngõ có vẻ ngoài bình thường không hề bắt mắt chút nào, chỉ là thoạt nhìn càng thêm chật hẹp. Sau khi xác định không có ai đi theo, Hàn Doanh đi liền dọc theo đường nhỏ vừa đi vừa đếm bước chân, thời điểm đếm tới ba mươi tám thì ngừng lại.

Toàn bộ mặt tường dưới sự bào mòn của năm tháng đều loang lổ rời rạc, nơi Hàn Doanh dừng lại có một khối gạch bề ngoài không có gì khác biệt, chỉ có tinh tế kiểm tra mới phát hiện ra nó trơn nhẵn hơn mấy phần so với những viên khác. Cop qua cop lại, 𝑡rở lại 𝑡rang chính — T𝖱UMT𝖱UYỆ N﹒𝘝N —

Dùng lực nhấn một cái, một tiếng ầm ầm nhẹ vang lên.

Chỉ thấy trên mặt tường đột nhiên duỗi ra hai phiến đá nhỏ, Hàn Doanh lập tức nhảy lên một phiến đá trong đó, lại mượn lực nhảy lên một miếng khác, động tác vừa nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, đảo mắt hắn đã bay qua bức tường cao hơn bốn mét, cả người biến mất trong con hẻm.