Chương 14

Hứa Quân Đạt công phu da mặt dày tuyệt đối chiến thắng Hàn Doanh, mặt dày mày dạn cùng bọn họ lên xe, đuổi đều đuổi không đi. Hàn Doanh chọn tự nhiên là toa xe hạng nhất, gian phòng độc lập không bị quấy rầy, bên trong trang trí đầy đủ mọi thứ, ngoại trừ nhu yếu phẩm cần thiết ra còn có thư tịch, dụng cụ uống trà, đĩa quay tiêu khiển, thảm trải sàn trên đất sạch sẽ, cùng hoàn cảnh chen chúc hỗn loạn của toa xe hạ đẳng tuyệt nhiên bất đồng.

Tàu hỏa chạy về phía trước, Hứa Quân Đạt liền bắt đầu giảng một ít tiêu khiển nơi phố phường cùng tin đồn thú vị hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Đồng, thành công làm cho thiếu niên lộ ra nụ cười. Lại lấy ra một món lễ vật, chân thành nói: "Đồng Đồng, cái này đưa cho ngươi."

Vật này là một loại đồ chơi dân gian hắn vừa đề cập, đầu đường cuối ngõ đều có người chơi, cũng không phải vật gì quý trọng. Hứa đại thiếu từ trước đến giờ tiêu tiền như nước, làm sao tốn tâm tư đi mua loại đồ rẻ tiền này, chỉ sợ nguyên nhân mua nó cũng vì không cho đối phương có lý do từ chối.

Đồ chơi tên gọi 'Yoyo' [1], làm bằng sứ, được làm rất tinh xảo mà bộ dáng kỳ lạ, hai đầu của nó như cái bánh, được treo lên bởi một sợi dây, giữa hai cái bánh có một khoảng cách nhỏ, cách chơi chính là dùng dây thừng thúc đẩy cho hai bánh xoay tròn, khiến cho không khí rót vào chỗ hổng vang lên ong ong, tốc độ xoay tròn càng nhanh tiếng vang càng dày đặc, rất là êm tai. Thẩm Đồng chưa từng thấy, khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên, cầm lấy cẩn thận từng li từng tí như sợ làm hỏng, khiến Hàn Doanh vốn muốn thay hắn nói từ chối không khỏi mím chặt môi.

Hắn có thể đem Hứa Quân Đạt cùng lễ vật của hắn đồng thời ném ra ngoài cửa sổ, nhưng hắn không đành lòng phá hoại tâm tình của Thẩm Đồng. Hàn Doanh tựa hồ càng ngày càng nhận thức tâm tình của đối phương còn quan trọng hơn du͙© vọиɠ chiếm hữu của mình, loại nhận thức này làm lòng hắn mâu thuẫn khó chịu, cau mày chống cự lại, dáng dấp bất lực giống như hài đồng bị vứt bỏ.

Hứa Quân Đạt đã giảng cách chơi, bất quá vật này vốn là cho người lớn chơi, rất cần thiết kỹ xảo, Thẩm Đồng làm theo lời hắn nói hồi lâu cũng chưa thành công, Hứa Quân Đạt liền mượn cơ hội lại gần, tay dắt tay dạy cậu.

Vì vậy khoảng cách giữa hai người càng thêm thân cận, thiếu niên khẽ cúi đầu, lông mi rũ xuống, mọi thứ đều tốt đẹp không gì tả nổi, Hứa Quân Đạt cảm thấy mình càng sống càng thụt lùi, thậm chí thời điểm đυ.ng tới tay Thẩm Đồng cũng không nhịn được mà hơi run lên, tâm cũng không bình tĩnh.

Cũng không phải chưa từng thấy mỹ nhân, làm sao bây giờ lại bất đồng?

Thẩm Đồng đối với Hứa Quân Đạt mà nói đích xác rất đặc biệt, không có quy củ truyền thống, cũng không phóng khoáng như người nước ngoài, cũng không tự phụ lập dị. Thiếu niên như hoa lan mà mẫu thân hắn trồng, yên lặng ở trong góc nhưng không mất đi ánh sáng, lại không kiêu không vội.

"Chơi đã lâu, Đồng Đồng nên ngủ trưa" Hàn Doanh rốt cục không nhịn được nữa, trực tiếp đem Thẩm Đồng ôm lên, quay qua nói với Thẩm Quân Đạt: "Trở về chỗ của ngươi đi"

Đánh đuổi tình địch xong, Hàn Doanh liền trầm mặt đem đồ vật trong tay Thẩm Đồng cướp đi: "Bảo Bảo không cho chơi đồ vật người khác đưa, sau đó muốn chơi nữa cũng không được."

Kỳ thực Thẩm Đồng cũng không muốn chơi nữa. Hắn luôn luôn dễ dàng thỏa mãn, nếu như thấy đồ vật mới mẻ tự nhiên sẽ cảm thấy vui vẻ, hiếu kỳ, nhưng nếu không có cũng không sao, sẽ không vì vậy mà tính toán chi li. Vì vậy Thẩm Đồng trừng mắt nhìn Hàn Doanh không hé răng, Hàn Doanh lại hiểu lầm ý tứ của hắn: ".. Bảo Bảo muốn gì ta đều có thể cho, đừng tức giận có được hay không?"

Nói là đưa lễ vật cho Thẩm Đồng, nhưng mà trên người Thiếu soái đại nhân cũng chỉ mang theo súng. Liền đem súng đưa vào trong tay Thẩm Đồng: "Đây là M1900 Browning [2] rất dễ sử dụng, có độ đàn hồi mạnh, tầm bắn ba mươi mét, thích hợp tự vệ cùng công kích khoảng cách gần, bảo đảm chơi vui hơn đồ chơi khi nãy."

Thẩm Đồng nhìn súng trong tay mình hơi sững sờ -- sao có thể đem súng làm đồ chơi?

Có thể là do từ nhỏ đến lớn đồ chơi của Thiếu soái đại nhân cũng chỉ có súng. Hắn thuở nhỏ đã tiếp thu huấn luyện quân sự, không chỉ chưa từng chơi những món mà Hứa Quân Đạt đã nói, thậm chí cũng chưa từng thấy. Hàn Doanh lớn đến bây giờ, làm bạn bên hắn nhiều nhất cũng quen thuộc nhất chính là súng, từ lắp đặt tháo dỡ đến thiết kế chế tạo đều lành nghề.

"Nếu như ngươi không thích cái này, chỗ ta còn có cái khác" vì vậy Hàn Doanh liền lôi ra một hộp súng, bên trong đầy đủ các loại kiểu dáng "Cái này là Mauser C96[3] tầm bắn có thể đạt tới 150 mét, có thể bắn hai mươi phát đạn liên tục; đây là MP18 [4] súng trường loại nhẹ, toàn bộ Hoa quốc trước mắt vẫn không có mấy cái, hỏa lực mạnh mẽ, có tính xuyên thấu cao.."

Thiếu soái đại nhân tràn đầy phấn khởi chia sẻ đồ chơi với Thẩm Đồng, Thẩm Đồng kiên trì mà nghiêm túc nghe hắn nói, lại nghe hắn mang đầy mong đợi hỏi: "Bảo Bảo yêu thích cái nào?"

Thẩm Đồng cũng không dội nước lạnh Hàn Doanh, liền nắm chặc M1900 mà Hàn Doanh đưa lúc nãy rồi nói: ".. Cái này rất tốt, cảm tạ."

Ngẩng đầu lên mới phát hiện tư thế của hai người có điểm không đúng, bởi vì hộp súng đặt trên giường, cậuvà Hàn Doanh đều nghiêng về phía trước, dựa vào gần vô cùng, hơi động liền chạm vào nhau.

Thẩm Đồng không nhịn được muốn lùi về sau, lại bị Hàn Doanh bắt được: "Bảo Bảo."

Hai người trán chạm trán, Thẩm Đồng thậm chí có thể cảm nhận được rung động nơi cổ họng của Hàn Doanh, chóp mũi cũng tràn đầy khí tức của hắn, nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn chỉ có thể hoảng loạn nhìn xuống. Quân trang mà hắn mặc đều dùng loại vải thượng thừa, đường may thẳng tắp, phù hiệu kim loại trên vai chiết xạ ánh sáng lạnh lẽo.

"Ngươi không thích súng phải hay không?" Hàn Doanh ngữ khí rầu rĩ hỏi, mang theo vài phần ảo não, Thẩm Đồng có chút khó chịu, đang muốn giải thích, lại nghe hắn lẩm bẩm: ".. Ta chưa từng chơi đồ chơi nào khác.. không hiểu các kiểu tiêu khiển dân gian.. cũng sẽ không như Hứa Quân Đạt giảng những tin đồn thú vị trên phố phường cho ngươi nghe.."

Bên trong con ngươi của nam nhân đầy ảo não còn có chút oan ức ".. Ngươi có cảm thấy ta tẻ nhạt hay không?"

Thẩm Đồng nghe được giọng nói thất lạc của hắn, từ trước đến giờ luôn thích hiểu lệch, hơn nữa thường thường tự mình xoát đạn mạc, đột nhiên nhớ tới mèo rừng chị họ nuôi, cảm thấy được Hàn Doanh giống như mèo cỡ lớn cần được vuốt lông. Bắt chước chị họ cậu dùng tay sờ cằm của Hàn Doanh.

Toàn thân Hàn Doanh cứng đờ, vài giây sau mới phản ứng lại được, lông mày xoắn lại nói: "Bảo Bảo buông tay."

Thẩm Đồng cảm thấy phản ứng của nam nhân cũng giống như đúc mèo rừng mà chị họ nuôi.

Con mèo rừng kia có huyết thống rất tinh khiết, từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo, thời điểm nhìn thấy Thẩm Đồng sẽ đem đuôi nhếch lên. Các loại mèo khác đều rất thích được sờ cằm, nhưng mỗi lần Thẩm Đồng sờ cằm nó, nó đều sẽ cảm thấy như bị mạo phạm mà muốn tạc mao, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

"Không được sờ cằm của ta" Hàn Doanh lông mày càng xoắn chặt, lại không thể làm gì Thẩm Đồng, chỉ có thể thất bại lần thứ hai lạnh giọng nhắc nhở: "Bảo Bảo buông tay -- đừng để ta nói lần thứ hai."

Râu trên cằm của hắn rất ngắn và cứng, làm cho lòng bàn tay Thẩm Đồng đều ngứa, không chỉ không buông tay, trái lại không nhịn được sờ soạng nhiều thêm mấy lần. Lại sờ sờ chiếc cằm trơn nhẵn của chính mình, sau đó nhéo nhéo cằm Hàn Doanh.

Đùa với lửa luôn không có kết quả tốt, Hàn Doanh nắm lấy tay Thẩm Đồng, một bàn tay khác đặt tại sau thắt lưng của cậu, đem cả người cậu kéo vào trong l*иg ngực. Tiếng thở dốc của nam nhân tại không gian thu hẹp hiện ra cực kỳ rõ ràng, mang theo một tia mê loạn, Thẩm Đồng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người hắn, vì bị hắn hôn mà thân thể cùng dần nóng lên.

Môi lưỡi quấn lấy lẫn nhau, tim đập loạn. Hàn Doanh thở hổn hển cố gắng bình tĩnh lại, bàn tay cầm tay Thẩm Đồng đã mang theo mồ hôi, âm thanh khàn một cách khác thường: "Bảo Bảo, ta thật muốn đem ngươi khóa lại."

Thẩm Đồng đã bị gợi lên tình triều trước nay chưa từng có, khát vọng xa lạ không ngừng dâng lên cùng nhịp tim không bị khống chế làm cho cậu phi thường luống cuống, hơi thở nóng rực của nam nhân làm cho thân thể hắn run rẩy. Dùng tay còn đang cầm M1900 chống lên ngực Hàn Doanh.

Hàn Doanh cũng không động, chỉ hỏi: "Bảo Bảo biết cách dùng nó sao?"

Tuy rằng M1900 có tính đàn hồi mạnh, cường độ chính xác cao, nhưng nó là súng bán tự động, Hàn Doanh cầm tay Thẩm Đồng hướng dẫn, đem ngón tay trỏ của cậu đặt lên cò súng, sau đó nói cho cậu biết cách lên đạn, tư thái tự nhiên giống như lúc Hứa Quân Đạt dạy cậu chơi đồ chơi, phảng phất như nòng súng không phải để tại l*иg ngực của mình.

(Súng bán tự động là loại súng sử dụng sức mạnh của viên đạn bắn ra để tạo ra các chuyển động cần thiết để tự động nạp viên đạn mới)

"Được rồi, hiện tại chỉ cần bóp cò súng là được. Bảo Bảo có muốn thử một chút hay không?"

Thẩm Đồng đột nhiên khẩn trương, theo bản năng liền muốn rụt tay về, lại bị nam nhân ấn trở lại. Điều này càng làm cho cậu cảm thấy súng trong tay như bàn ủi nóng phỏng tay, liều mạng muốn đem nó bỏ ra, trong lúc giãy dụa cũng không biết làm sao, Thẩm Đồng rõ ràng cảm giác được ngón tay trỏ của chính mình ấn vào cò súng!

Răng rắc một tiếng.

Rõ ràng chỉ là động tĩnh nhỏ bé vào tai Thẩm Đồng lại như được khuếch đại vô hạn, như nhìn thấy máu tung tóe trên ngực đối phương, Thẩm Đồng bị dọa hoàn toàn ngây dại.

Đại não triệt để trống không, cái gì đều không nghe thấy cũng không nhìn thấy, chỉ biết mình nổ súng, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ, thậm chí nín đến muốn nghẹt thở. Hàn Doanh thấy cậu không đúng bị hù đến, lo lắng gọi liên tục: "Bảo Bảo, Bảo Bảo tỉnh lại đi."

Thẩm Đồng sững sờ nhìn về phía Hàn Doanh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bởi vì hô hấp một lần nữa nên cậu ho đến mặt đều đỏ bừng, Hàn Doanh liền đau lòng cùng hối hận, "Bảo Bảo không sợ, lúc nãy ta đã tháo đạn ra rồi, ta không có trúng đạn.."

Tác giả có lời muốn nói:

A Bích: Thiếu soái đại nhân, xin hỏi ngươi tại sao luôn thích tìm đường chết?

Hàn Doanh:.