Chương 36

Tạ Ngạn Phỉ lúc tới vốn muốn chơi soái ôm lấy Bùi thế tử trấn an y, hắn nghĩ rất hay, Bùi thế tử bị bắt nạt rất đáng thương, lúc này là thời điểm cần an ủi nhất, hắn xông tới, ôm Bùi thế tử vào trong ngực trấn an một lát, chắc chắn hình tượng của mình ở trong lòng Bùi thế tử sẽ cực kì vĩ đại.

Hắn nghĩ thật đẹp, nhưng lại không để mắt đến tình huống hiện thực.

Hắn xông tới, đúng là ôm lấy Bùi thế tử, nhưng mà là mình nhào vào trong ngực Bùi thế tử.

Không có cách nào, hắn thấp hơn Bùi thế tử nửa cái đầu, cộng thêm một đường chạy như điên mệt mỏi thở hổn hển, đến gần chân đã mềm nhũn, động tác nắm bả vai Bùi thế tử trực tiếp biến thành ôm eo.

Lúc ấy Tạ Ngạn Phỉ cuống cuồng không phản ứng kịp, cho nên chờ Bùi thế tử trấn an ngược lại, nắm bả vai hắn vỗ một cái, giải thích y tới cùng phương trượng, lúc này phương trượng dẫn một đám tăng nhân, còn có mấy vị phu nhân ở bên trong trấn an bị người hại, hắn mới ý thức được Thế tử không sao.

Hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn trừng mắt nhìn với Bùi thế tử cúi đầu xuống phía hắn, Tạ Ngạn Phỉ bỗng nhiên hiểu ra.

Bùi thế tử nhận ra được không đúng cho nên sớm đã có chuẩn bị rồi, đúng vậy, nếu Bùi thế tử xảy ra chuyện thật, Ảnh Thanh cũng không có khả năng chạy loạn, khẳng định sẽ ở chỗ này bảo vệ Bùi thế tử, nhưng Ảnh Thanh làm gì mà chỉ nói một nửa, dọa hắn còn cho là mình thay đổi tình tiết ảnh hưởng đến số mạng Bùi thế tử cơ.

Hắn bị dọa sợ một đường này chạy như điên, trực tiếp vọt vào trong ngực Bùi thế tử.

Hử? Tạ Ngạn Phỉ sửng sốt một chút, hắn chờ tỉnh táo lại, rốt cuộc cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, hắn ngước đầu, Bùi thế tử cúi đầu, hắn còn ôm eo Bùi thế tử, sao hắn lại cảm giác tư thế của hai người có chút không đúng? Hắn nhanh chóng đứng thẳng lên, ngắm nhìn bốn phía, liền chống với vẻ mặt ngơ ngác, sau đó là ánh mắt đầy phức tạp muốn lên án lại không dám của mọi người.

Tạ Ngạn Phỉ nheo mắt: Bọn họ có ánh mắt gì kia? Chẳng lẽ hắn đường đường là Húc vương còn có thể ban ngày ban mặt chiếm tiện nghi của Bùi thế tử sao?

Hơn nữa, tư thế vừa rồi của hai người, không nên hiểu lầm hai người có gian tình sao?

Tại sao chỉ khiển trách nhìn hắn? Mà không phải là hiểu lầm?

Cuối cùng Tạ Ngạn Phỉ sờ mặt mình một cái, thật là… người này còn tức chết hơn người khác.

Đoán chừng cho dù là hắn và Bùi thế tử ngang nhiên ôm nhau, mọi người cũng sẽ không cảm thấy bọn họ sao cả, sẽ chỉ cảm thấy hắn cường quyền đè người bắt nạt Bùi thế tử.

Tạ Ngạn Phỉ u oán đứng thẳng người, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán qua loa, hóa bi phẫn thành lửa giận, vèo vèo nhìn một vòng, cuối cùng tinh chuẩn chống với Đoạn thị núp ở sau đám người.

Đoạn thị chống với ánh mắt của hắn, không chỉ không né tránh, còn nở nụ cười ôn nhu gật đầu một cái với hắn, cũng cúi người bày tỏ kính ý, tựa như thật sự chỉ là tình cờ gặp được người quen.

Tạ Ngạn Phỉ kỳ quái nhìn nàng ta: Nếu Đoạn thị cho người hãm hại Bùi thế tử, nhất định là muốn thành công, hôm nay Bùi thế tử dẫn phương trượng cùng nhau tới phá hỏng kế hoạch của nàng ta, kế hoạch hãm hại của nàng ta không có tác dụng, vậy mà vẫn còn cười được?

Tạ Ngạn Phỉ sầm mặt lại, không nhìn ra biểu tình trên mặt, chẳng lẽ Đoạn thị miễn cưỡng cười vui?

Nhưng vừa rồi rõ ràng hắn không thấy bất kỳ vẻ không vui nào, thậm chí tầm mắt Đoạn thị nhìn chằm chằm hắn và Bùi thế tử còn mang theo nụ cười nhẹ nhõm, chống với ánh mắt của hắn thậm chí còn không thu hồi.

Tạ Ngạn Phỉ thu mắt lại, rũ mắt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cất bước đi về phía trước hai bước, nhìn vào bên trong phòng, bên trong có một vòng tăng nhân che chở, trong vòng có mấy phu nhân đang trấn an một vị cô nương.

Cô nương rũ mắt lau nước mắt, cũng không nói chuyện, đại khái là Tạ Ngạn Phỉ đứng ở cửa chặn phần lớn ánh sáng, trong phòng bỗng nhiên tối một ít, mấy phu nhân và vị cô nương kia ngẩng đầu lên, Tạ Ngạn Phỉ thấy đáy mắt nàng ta đầy nước, trong mắt lại không có quá nhiều lo lắng hay tức giận vì kế hoạch của mình thất bại, ngược lại vẫn luôn diễn vẻ một người bị hại điềm đạm đáng thương.

Nếu như chẳng qua là một mình Đoạn thị, có lẽ hắn sẽ còn cảm thấy Đoạn thị rất giỏi giấu cảm xúc, nhưng tiểu cô nương này cũng là như vậy, nói rõ bọn họ không ngại Bùi thế tử có mắc câu thật hay không.

Như vậy liền giống với lúc trước hắn đoán Đoạn thị muốn hãm hại Bùi thế tử để tẩy thoát hiềm nghi cho Vu Dung Lang.

Nhưng Đoạn thị lại không tiếc mua một cô nương tự hủy danh dự, cũng phải diễn một vỡ tuồng như vậy, tốn nhiều công phu, còn không tiếc chủ động bại lộ động cơ hãm hại, tuyệt đối không thể nào đơn giản như vậy được.

Tạ Ngạn Phỉ nghĩ đến ánh mắt của Đoạn thị rơi vào trên người hắn và Bùi thế tử trước đó, ánh mắt trầm một cái, xem ra Đoạn thị này từ lúc bắt đầu đã tính toán hết tất cả rồi.

Nếu Bùi thế tử mắc câu thật, vậy nàng ta cũng không ngại kéo Trấn Quốc Công phủ xuống nước, một Thế tử mắt mù cũng là Thế tử, đủ để cho sự chú ý của mọi đều ở trên người y, một Thế tử khi dễ một nữ tử đàng hoàng, tin tức này cũng có thể triệt tiêu tin bát quái của Vu Dung Lang và Ngụy di nương trước đó.

Nếu Vu Dung Lang mà người ta gọi là quý công tử cũng có thể vụиɠ ŧяộʍ với nữ nhân có chồng, có lẽ Bùi thế tử cũng có thể là ngụy quân tử đạo mạo nghiêm trang.

Cho dù thật hay giả, cho dù sau đó mọi người suy nghĩ Bùi thế tử là một kẻ mù sao có thể là hái hoa tặc được, nhưng lúc này mọi người chỉ biết bị một màn trước mắt đánh vào, làm xáo trộn tầm mắt, dưới sự kích động hưng phấn căn bản không thể tỉnh táo, vào trước là chủ, lại bị người khác dẫn dắt thảo luận, mặc kệ thật giả, cũng đủ để phá hủy danh tiếng Bùi thế tử, để dư luận chuyển tới chỗ của Bùi thế tử, tiêu mất một số chú ý về Vu Dung Lang.

Nếu Bùi thế tử không mắc câu, vậy cũng không có gì cả, nàng ta sẽ cho cô nương này nói ngược lại, bởi vì đây vốn chính là nàng ta an bài, tự nhiên sẽ không khai nàng ta ra khỏi miệng, nàng ta cũng không có gì phải hy sinh.

Gần đây Tạ Ngạn Phỉ ở Trấn Quốc Công phủ, hắn chọc giận cậu mình trước, nhưng lại đi tìm Bùi thế tử, con người đều có bản năng theo lợi tránh hại, hắn chủ động thân cận Bùi thế tử, là tin tưởng Bùi thế tử có thể giúp hắn.

Đồng thời cũng thể hiện hắn coi trọng Bùi thế tử.

Vừa rồi hành động của hắn cũng đã chứng minh một điểm này, Đoạn thị làm tất cả, có lẽ có một phần là để xác nhận rốt cuộc hắn có để ý đến Bùi thế tử hay không, nếu như để ý, vậy nàng ta có thể dùng cách gài bẫy Bùi thế tử tới uy hϊếp hắn.

Có lẽ Đoạn thị đoán được mình biết cái gì đó rồi, dùng nhược điểm này để đạt tới mục đích uy hϊếp, ý bảo hắn chớ có phá hoại, nếu hắn rất để ý Bùi thế tử, nói không chừng còn có thể lợi dụng uy hϊếp hắn tới cầu Hoàng thượng giúp Vu Dung Lang nói chuyện, khiến Hoàng thượng bị áp lực kết án.

Cho dù những thứ này không đạt được nữa, Đoạn thị cũng có thể lấy việc ra tay giúp Vu Dung Lang triệt tiêu một ít danh tiếng xấu đi lấy lòng Vu tướng gia.

Nếu phỏng đoán của hắn là thật, vậy Thiên Hạc Phái định từ bỏ Vu Dung Lang, ngược lại còn định lấy Vu Dung Lang làm bàn đạp tạo quan hệ với Vu tướng gia?

Tạ Ngạn Phỉ chải chuốt hết những thứ này một lần, ánh mắt vẫn không nâng lên, hắn luôn tính kế người khác, lần này lại bị Đoạn thị nắm mũi dẫn đi, trong lòng hắn rất không thoải mái, huống chi còn kéo Bùi thế tử xuống nước, nghĩ đến nếu lúc ấy Bùi thế tử không nhận ra được, danh tiếng sẽ bị tổn hại, lửa giận của hắn liền bốc cao ba trượng.

Cho dù sau đó có hắn cứu chữa, nhưng miệng lại mọc trên người người khác, có lẽ có người cảm thấy hắn là Vương gia làm áp lực chặn miệng người bị hại.

Tạ Ngạn Phỉ mài răng, đi vòng qua bên người Bùi Hoằng lần nữa, sắc mặt khó coi.

Bùi Hoằng đứng ở đó vẫn luôn không động đậy, y không thấy được, nhưng y có thể cảm giác được Ngũ hoàng tử đi mà trở lại, còn có âm thanh nghiến răng kẽo kẹt, giống như là thú nhỏ nổi giận, nghe vào… khiến trong mắt y không nhịn được mang theo nụ cười.

Đây là cảm thấy y suýt nữa bị oan uổng nên ôm bất bình thay y?

Bùi Hoằng nhìn sang bên cạnh, trong đầu thoáng qua hình dáng Ngũ hoàng tử sưng mặt mài răng, hung tợn nhìn chằm chằm thiên phòng, hơi tiến tới: “Đừng tức giận, không phải là ta không bị gì sao, nếu nàng ta muốn hãm hại ta, không hãm hại thành công, sẽ tự động giải thích không truy cứu.”

Bởi vì chuyện này, cửa chùa Khúc Phong đã đóng, không ai có thể rời đi.

Tạ Ngạn Phỉ vốn đang gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, đột nhiên nghe được bên trên tai truyền tới giọng nói ấm áp, giống như có một dòng suối mát dập tắt lửa giận trong lòng hắn, hắn sưng mặt lên, còn có chút mất hứng, nhưng cũng không còn tức giận như vừa nãy nữa: “Ta không giận.”

Hắn đang suy nghĩ, mặc dù hắn có thể phân tích cách làm sau lưng Đoạn thị một lần, nhưng rốt cuộc những thứ này chẳng qua là suy đoán của hắn, là mục đích có thể nhất của Đoạn thị, giống như ban đầu hắn suy nghĩ dưới sự lo âu, bây giờ mới là suy nghĩ toàn diện hơn.

Nhưng có phải là thật hay không thì chỉ có Đoạn thị biết.

Hắn lười đi kiểm chứng, Đoạn thị đã dám tính toán hắn, hắn quyết định sẽ để cho bọn họ chó cắn chó, lại còn không ảnh hưởng đến kết quả.

Quả nhiên, không lâu lắm trong thiên phòng có động tĩnh truyền tới, đại khái là cô nương kia nói cái gì đó, phương trượng đi ra, đến gần chỗ của Bùi thế tử bọn họ, tầm mắt rơi vào trên người Tạ Ngạn Phỉ, giơ tay lên hành lễ: “A di đà Phật.”

Tạ Ngạn Phỉ chắp hai tay, cũng quy củ thi lễ một cái: “Đại sư, nàng ta có nói bộ dáng người khi dễ nàng ta không?”

Phương trượng lắc đầu: “Vị nữ thí chủ này nói nàng không thấy rõ… Nàng muốn chúng ta tản đi, nàng ta không định truy cứu. Nàng ta sợ bị người biết, ngày sau phá hủy danh dự không dễ lập gia đình.”

“Như vậy sao.” Tầm mắt của Tạ Ngạn Phỉ từ trên người phương trượng rơi vào sau lưng ông, mượn vị trí này để nhìn Đoạn thị phía xa sau đám người.

Phương trượng nói: “Lão nạp chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, cố ý tới hỏi điện hạ và thế tử tiếp theo phải làm sao?”

Tạ Ngạn Phỉ than thở một tiếng, cố ý lớn tiếng chút: “Tuy nói suy nghĩ của vị cô nương này là đúng, nhưng chuyện đã xảy ra, tìm được tặc tử cũng có thể để những vị cô nương khác khỏi bị hại. Huống chi, nếu nàng ta không muốn bại lộ thân phận, chúng ta không để nàng ta lộ mặt, chắc hẳn chư vị cũng không phải người lắm mồm. Hơn nữa, tặc tử này lại dám hành hung ở đây, xem ra gan rất lớn, sợ là kẻ cực kì hung ác, nếu không bắt được sau này trả thù chư vị ở đây thì làm sao giờ? Bây giờ cửa chùa đã đóng, tặc tử ở ngay trong chúng ta, Bổn vương là hoàng tử, cũng là một thành viên trong mọi người, dưới chân thiên tử, làm sao có thể để loại hung đồ này chạy trốn? Cho nên! Bổn vương quyết định tự mình bắt tặc tử này!”

Tạ Ngạn Phỉ nhìn về phía mọi người: “Mọi người cảm thấy thế nào? Bổn vương có lòng tin, các ngươi có tin tưởng Bổn vương không?”

Mọi người trố mắt nhìn nhau, choáng váng: Chúng ta không tin!

Nhưng bọn họ dám nói sao? Đây là Ngũ hoàng tử, là Húc vương, Vương gia đã hỏi như vậy rồi, bọn họ dám lắc đầu sao?

Vì vậy, mọi người rối rít gật đầu dưới việc “lạm dụng quyền uy” của Ngũ hoàng tử: “Chúng ta tin tưởng Vương gia, Vương gia nhất định có thể tìm được hung đồ.”

Tạ Ngạn Phỉ cực kì chân thành dòm bọn họ: “Các ngươi thật là con dân tốt, Đại Tạ có bách tính như các ngươi đúng là có phúc lớn.”

Mọi người: Không, chúng ta chỉ muốn nhanh được về nhà, nhưng Vương gia không thả người, bọn họ trở về kiểu gì?

Là người có thân phận cao nhất trong chùa Khúc Phong lúc này, Tạ Ngạn Phỉ chống với ánh mắt nghi hoặc của Đoạn thị, nhìn quanh một vòng, nói với một hàng võ tăng đứng một bên: “Tất cả hương khách đều ở đây sao?”

Võ tăng lắc đầu: “Còn có một vài người không tới, đang ở bên ngoài viện.”

Tạ Ngạn Phỉ: “Đều dẫn hết đến, nhỡ may muốn lừa gạt vượt qua kiểm tra thì sao? Bổn vương muốn thẩm từng người.”

Đám võ tăng cầm gậy gộc nhìn về phía phương trượng, được gật đầu đồng ý mới dẫn tất cả hương khách đến chỗ này.

Tạ Ngạn Phỉ đứng ở trên bậc thang bên ngoài đại sảnh, nhìn đám người đi tìm nam chính kia cũng có mặt, khóe miệng cong cong, nếu Đoạn thị đã tặng hắn cái lễ to như vậy, sao hắn có thể không trả lễ được?