Tạ Ngạn Phỉ còn thiếu hai giá trị hảo cảm, đương nhiên phải cực kì để ý đến chuyện của Bùi thế tử, không chừng chọc đến điểm nào của Bùi thế tử, là có thể khiến cho Bùi thế tử gia tăng giá trị hảo cảm cho hắn, cho nên hắn rất vui lòng ra sức.
Không chỉ muốn ra sức, còn nhất định phải hầu hạ tận tình.
Vì vậy, Ảnh Thanh đứng một bên ngơ ngác nhìn Ngũ hoàng tử nhận lấy bát thuốc, như trẻ ngoan bê bát thuốc ngồi trên băng ghế trước mặt chủ tử.
Thật là băng ghế lớn, chẳng qua bị thân thể Ngũ hoàng tử che đi, nhìn qua có chút đáng thương.
Ảnh Thanh lúc bắt đầu chưa lấy lại tinh thần mới để cho Ngũ hoàng tử lấy bát thuốc đi, đợi lấy lại tinh thần, liền thấy Ngũ hoàng tử ngồi ở trên ghế nhỏ, thẳng ngay mặt chủ tử, một tay bưng, một tay khuấy cái thìa, múc một thìa thuốc, thân thiết thổi thổi, sau đó đưa tới bên mép chủ tử: “Thế tử à, nào, ta đút ngươi uống thuốc.”
Ảnh Thanh: “…” Hắn ta không nhìn nổi một màn này, Vương gia ngươi rốt cuộc có biết chủ tử ở trước mặt ngươi, chỉ là đôi mắt không tốt, nhưng lại không thiếu tay chân không.
Huống chi, đút thuốc? Đút từng thìa thế này, tổ tông ngươi đây là sợ thuốc không đủ đắng, đút từng thìa để dày vò chủ tử phải không?
Chủ tử là người dễ dàng bị thuyết phục như vậy sao? Nhất định sẽ cự tuyệt!
Đáng tiếc, Ảnh Thanh trơ mắt nhìn chủ tử ngày xưa cầm bát thuốc uống một hơi cạn sạch, bây giờ khóe miệng cong cong, ôn tồn nói với người trước mặt: “Vậy làm phiền Vương gia.”
Ảnh Thanh yên lặng nhìn hai người ngươi một thìa ta một hớp, không biết còn tưởng rằng đang đút sơn trân hải vị gì chứ, thật ra thì… đây chính là một bát thuốc đắng ngắt.
Ảnh Thanh gãi đầu một cái, chẳng lẽ chủ tử thích cách uống này hơn? Hắn ta trước kia không hầu hạ chu đáo?
Ảnh Thanh bên này đang hoài nghi đời người, Tạ Ngạn Phỉ bên kia lại đút đến thân thiết, vừa đút vừa ngửi bát thuốc, cố gắng phân biệt ra trong đó có gì, đợi đút hết một bát, hắn cũng ngửi ra đơn thuốc rồi, là loại để làm tan máu bầm tốt cho mắt bình thường.
Ngược lại cũng thích hợp, chẳng qua là hiệu quả quá chậm, Bùi thế tử uống lâu như vậy mà không có hiệu quả, xem ra là vô dụng, dẫu sao trong sách nói có một đoạn thời gian rất dài uống xong mà vẫn không có hiệu quả gì.
Vậy cũng chỉ có thể dùng châm cứu, chẳng qua phiền toái ở chỗ, hắn nên nói thế nào đây?
Chẳng lẽ tùy tiện nói, ê ta có một bộ châm pháp muốn cho ngươi, Thế tử ngươi cầm đi dùng, làm tan máu bầm là có thể nhìn thấy? Đùa nhau hả? Nhưng nếu hắn có thể gặp được một vị “đại sư”, từ trong tay “đại sư” biết được chuyện này là tốt nhất.
Nhưng phải đi đâu tìm “đại sư”, còn cần thời cơ.
Nhưng bây giờ ngược lại cũng không gấp, ít nhất trong bát thuốc này của Thế tử không có độc, hắn ở chỗ của Bùi thế tử còn có một điểm tốt, không cần ở Vương phủ cả ngày uống mấy thứ thuốc có độc kia nữa.
Chuyện của Bùi thế tử cũng không cần gấp, trước mắt hắn còn cần phải nghĩ cách giải quyết chuyện Hề Văn Ký.
Ngụy di nương và Vu Dung Lang lần này bị hắn làm cho thảm như vậy, Thiên Hạc Phái đã mất hai người, mặc dù Cát Văn Phong có lúc không đáng tin cậy, nhưng rốt cuộc vẫn là một Thượng thư, nhắc nhở hắn ta rồi, chắc tiếp theo hắn ta sẽ tìm ra chứng cứ Vu Dung Lang gieo họa những cô nương kia, đến lúc đó tự nhiên có thể bắt Vu Dung Lang trừng trị theo pháp luật.
Nhưng Thiên Hạc Phái bị hắn làm mất hai hộ pháp, sợ là sẽ không bỏ qua cho hắn, Hề Văn Ký sẽ nghĩ cách bảo vệ Vu Dung Lang, chỉ là không biết gã sẽ nghĩ ra cách gì.
Tạ Ngạn Phỉ nghĩ xong ngẩng đầu một cái, phát hiện Bùi thế tử đang nhìn hắn, bởi vì cách gần, hắn ngồi ở trước mặt Bùi thế tử, cho nên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của đối phương xuất hiện trong đáy mắt, đẹp đến mức như đang tỏa sáng, điều này làm cho hắn không nhịn được sờ mặt mình một cái, mọi người đều là người, sao khác biệt lại lớn như vậy chứ?
Bùi thế tử nghe động tác của hắn, cười một tiếng: “Vương gia đút hết rồi?”
Tạ Ngạn Phỉ vội vàng để bát không xuống một cái, ngước đầu hướng Bùi Hoằng, cười thần bí: “Thế tử à, có cảm giác thuốc rất đắng không?”
Cách đó không xa Ảnh Thanh vốn đang ngửa đầu nhìn trời, hắn ta đếm đếm, vừa rồi Vương gia đút cho chủ tử ba mươi tám thìa thuốc, trước kia chủ tử chỉ cần chịu đắng một lần, lần này phải đắng ba mươi tám lần, không chỉ có như vậy, tiếp theo sợ là một ngày chủ tử phải chịu đắng ba bữa, mỗi bữa hơn ba mươi thìa, nghĩ một cái cũng thấy tuyệt vọng thay cho chủ tử, cho nên Vương gia ngươi còn biết thuốc này đắng sao?
Hắn ta dựa tường liếc sang, Ngũ hoàng tử đưa lưng về phía hắn ta không thấy được, hắn ta thấy Ngũ hoàng tử nói xong câu này thì móc một túi giấy từ trong lòng, mở ra, lấy ra một bọc… mứt hoa quả.
Ảnh Thanh chợt đứng thẳng, khó tin nhìn sang, có loại dự cảm bất thường, Vương gia không phải muốn cho chủ tử ăn những thứ này chứ?
Nhưng Ngũ hoàng tử sẽ phải thất vọng thôi, chủ tử của hắn ta cho tới bây giờ đều không ăn những thứ này!
Lúc Tạ Ngạn Phỉ tới đã nghĩ mắt của Bùi thế tử không tốt, nhất định phải uống thuốc, cho nên… loại quan tâm có thể khiến Bùi thế tử cảm nhận được như gió xuân này, sao hắn có thể không nghĩ ra được? Hắn cầm một quả, thân thiết đưa đến bên miệng Bùi Hoằng, “Nếu đắng, vậy thì ăn một quả đi, ngọt lắm.”
Bùi Hoằng sửng sốt một chút, ba năm qua y uống nhiều thuốc như vậy rồi, sớm đã quen với vị đắng, thậm chí đối với y mà nói, đắng như vậy bởi vì uống quá nhiều đã sớm không có cảm giác, giống như là uống nước trà thông thường thôi, nhưng giờ phút này ngửi được mùi thơm ngòn ngọt, vị đắng trong miệng lại dồn dập ập tới.
Ảnh Thanh trợn mắt: Chủ tử sẽ không ăn đâu!
Kết quả một giây sau, hắn ta liền thấy Bùi thế tử há miệng ăn.
Ảnh Thanh: “… …” Đây không phải là chủ tử hắn ta biết trước kia, chủ tử sao có thể bị Ngũ hoàng tử dùng một hộp mứt thu mua chứ?
Tạ Ngạn Phỉ nhìn Bùi thế tử ăn, cũng nhặt lên hai quả ném vào trong miệng, phồng má hỏi: “Ngọt không?”
Bùi Hoằng chậm rãi ăn, nếm ra vị ngọt khác trước đây, nghe được Tạ Ngạn Phỉ hỏi vậy, giọng nói ép tới rất nhẹ, nhưng vẫn chậm rãi nói ra: “Ngọt.”
Ảnh Thanh chẳng biết lúc nào đã dịch sang một bên, chính mắt nhìn thấy Ngũ hoàng tử tự mình ăn hai quả đút cho chủ tử một quả, Vương gia, ăn một mình là không tốt đâu.
Hắn ta khịt khịt mũi, chính là thức ăn thông thường sao, hắn ta đường đường là ảnh vệ, sao có thể thèm ăn loại vật này? Nhưng nếu nghe nói là rất ngọt, không bằng lần sau hắn ta cũng ra ngoài mua về nếm thử?
Tạ Ngạn Phỉ là không biết Ảnh Thanh nghĩ gì, hắn liếc trộm Bùi thế tử một cái: “Thế tử à, chuyện hôm nay ngươi nghe Ảnh Thanh nói chưa?”
Bùi Hoằng ừ một tiếng: “Hắn ta trở lại một cái liền nói, lần này Vương gia đã lập công lớn.”
Tạ Ngạn Phỉ chỉ chờ những lời này của y: “Công thì có lập, lại không thể nói ra, dẫu sao Vu Dung Lang là biểu huynh của ta, sợ rằng lúc này cữu cữu đang hận ta chết mất, cho nên ta mới tránh đi. Nhưng hiện giờ điều ta lo lắng không phải là cữu cữu, ngược lại là một người khác.”
“Hả? Trong triều có ai có thể lợi hại hơn Vu tướng gia?” Trong lòng Bùi Hoằng động một cái.
Tạ Ngạn Phỉ: “Là Hề Văn Ký.”
Bùi Hoằng cau mày, “Hộ bộ thị lang Hề đại nhân? Gã làm sao?”
Tạ Ngạn Phỉ: “Thế tử ngươi không biết, hôm nay không phải cái viện bắt gian kia là của ngoại thất của Hề đại nhân sao? Ta dẫn người vây xem bắt gian, ban đầu liền nói ngoại thất này vụиɠ ŧяộʍ, không màng quan uy của Hề đại nhân mà xông vào. Sau khi thành công ta đi ra, đúng lúc gặp phải Hề đại nhân đang an ủi Đoạn thị, lúc ấy, ta cảm thấy… ánh mắt Hề đại nhân nhìn ta không hề thân thiện, chắc gã đang hận ta lắm.”
Hận thì có, nhưng mặt ngoài không thể nhìn ra điều gì, Hề Văn Ký che giấu thân phận mười mấy năm, làm sao có thể vì vậy mà quang minh chánh đại biểu hiện ra được, Hề Văn Ký chỉ biết ngáng chân gϊếŧ chết hắn, báo thù trong tối thôi.
Hắn lại không có người trong tay, muốn biết Hề Văn Ký sẽ làm gì, chỉ có thể tìm người giám thị mọi hành động của Hề Văn Ký trước .
Nhưng hắn cũng không thể nói thẳng thừng ra được, trước đó Ảnh Thanh quá có khả năng, hắn quyết định… nhờ vả lần nữa.
Bùi thế tử quả nhiên hiểu rõ, trầm tư một phen lại hỏi: “Vương gia đang lo lắng Hề đại nhân sẽ nghĩ cách âm thầm trả thù ngươi?”
Ánh mắt Tạ Ngạn Phỉ sáng lên: “Đúng vậy, không phải là lo lắng sao, cho nên… Thế tử có thể cho Ảnh Thanh đi bên ngoài Hộ bộ trông nom không, nếu Hề đại nhân có cái gì khác thường hoặc là đi nơi nào, thì nói cho ta một tiếng?”
Bùi Hoằng không hiểu nói: “Vì sao không trực tiếp canh giữ bên ngoài Hề phủ?”
Tạ Ngạn Phỉ lắc đầu: “Ngoài Hề phủ thì không cần, chỉ canh giữ bên ngoài Hộ bộ cùng với chỗ Hề đại nhân hay đến ban ngày là được.” Hề Văn Ký rất biết diễn xuất, mười mấy năm như một ngày, năm đó nếu đã đồng ý với Hề phu nhân không đưa Đoạn thị vào phủ, Hề phu nhân đáp ứng cho gã giữ lại Đoạn thị, nhưng cũng có một yêu cầu, buổi tối trừ tình huống đặc biệt, phải trở về phủ.
Hề phu nhân là quý nữ, thân phận cũng không thấp, Hề đại nhân vì danh tiếng mặt ngoài không xảy ra vấn đề, diễn xuất vợ chồng hòa thuận với Hề phu nhân, sẽ không để lộ đuôi, cho nên gã sẽ chỉ nghĩ cách sắp xếp ở bên ngoài chứ không để lộ sơ hở ở Hề phủ.
Cho nên, không cần tìm người giám thị Hề phủ, ngược lại cần cực kì chú ý thời gian gã ở Hộ bộ.
Bùi Hoằng không hỏi nhiều nữa: “Đã như vậy, Ảnh Thanh ngươi đã nghe được chưa?”
Ảnh Thanh than thở trong lòng, nhưng nghe vậy thì vẫn cung kính đứng ngay ngắn: “Thuộc hạ sẽ đi an bài.”
Tạ Ngạn Phỉ hoàn thành chuyện lớn trong lòng thì rất yên tâm, rất nhanh đã vui vẻ về ngủ, một đêm không mộng.
Nhưng có thể những người khác đêm nay không ngủ được.
Mà bên kia sau khi Tạ Ngạn Phỉ rời đi, Ảnh Thanh tự mình đưa Tạ Ngạn Phỉ sang phòng bên cạnh, sau đó Bùi Hoằng từ ám đạo lặng yên không một tiếng động về tới gác mái tiền viện lần nữa, y còn chưa nói gì, Ảnh Thanh đã không nhịn được mở miệng: “Chủ tử, Vương gia thật sự rất kỳ quái, hắn còn dám gây sự với Vu tướng gia, vậy mà lại sợ một Hề Văn Ký ngáng chân mình trong tối? Hơn nữa, không phải ngoại thất kia đã không có chuyện gì sao, bây giờ sự chú ý của tất cả mọi người đều ở Tuyên Bình Hầu phủ và Vu phủ.” Ai còn nhớ đến ngoại thất Đoạn thị kia chứ.
Hơn nữa, lấy thân phận của Ngũ hoàng tử, Hề Văn Ký cũng chỉ là một Hộ bộ Thị lang, làm sao có thể sẽ ném đá giấu tay được?
Bùi Hoằng nhìn về hướng hắn ta: “Mấy ngày nay, ngươi cảm thấy có chuyện gì mà Vương gia làm cuối cùng không có đạo lý không?”
Ảnh Thanh suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, hình như từ khi bắt đầu đối phó với Ngụy di nương, đến cuối cùng tính toán Vu Dung Lang, thậm chí càng về sau hai người cùng nhau bắt gian, cho dù là Vô Ảnh tông bọn họ cũng không biết được nhiều chuyện như vậy, nhưng Ngũ hoàng tử lại giống như đã sớm biết những thứ này, sáng tỏ trong lòng.
Ảnh Thanh nhận ra được thâm ý trong lời nói của Bùi Hoằng: “Chủ tử nghi ngờ Ngũ hoàng tử biết Hề Văn Ký kia có vấn đề? Nhưng gã có thể có vấn đề gì chứ?”
Trước đó hắn ta đã tìm hiểu qua, Hề đại nhân mười mấy năm nay đều rất cẩn thận, là một thần tử có năng lực, trừ Đoạn thị là điều ngoài ý muốn ra, không hề có một chỗ sai sót nào.
Bùi Hoằng híp mắt: “Đoạn thị kia tra được như thế nào rồi? Có thể tra chuyện mười mấy năm trước nàng ta làm hoa khôi không?”