Cảnh Nhiên còn nghĩ là bản thân phải chết thảm ngay tại đây, không nghĩ tới trên đời còn có loại chuyện tốt thế này.
Có thể tồn tại đã là có lời rồi, hiện tại còn phải gánh thêm gánh nặng “Mỗi tháng phải tiêu ít nhất 3000 vạn” trên vai.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Cảnh Nhiên đã có cảm giác là trôi qua rất lâu rồi, chạy là không có khả năng nữa, cậu đứng lên, ngẩng đầu lên bắt đầu đánh giá bốn phía.
Chỗ này như là một cái hoa viên tư nhân, trước mặt cậu là một cái bể bơi. Nếu như cậu nhớ không nhầm, cậu vừa rồi chính là nằm thẳng ở chỗ này, nửa người trên hoàn toàn chìm trong nước, rất giống hiện trường xảy ra một vụ án mạng.
Căn cứ vào ký ức trong đầu, là tự nguyên thân chạy tới bên cạnh bể bơi, ý đồ tự dìm chết bản thân để thoát khỏi Tạ Hành.
Cảnh Nhiên hơi cứng đờ một chút, nhìn vào khuôn mặt được phản chiếu dưới nước kia, mái tóc đen ướt nhẹp vừa mới bị cậu thuận tay vuốt lên, lộ ra cái trán trơn bóng, có mấy nhúm nhỏ gục xuống dính ở trên thái dương, đôi mắt to đẹp đẽ, sống mũi cao thẳng tinh tế, môi không bôi gì nhưng vẫn hồng, đây tuyệt đối là một gương mặt xinh đẹp sạch sẽ không góc chết, nhưng mà….
Đây không phải là gương mặt của Cảnh Nhiên cậu.
Nói đúng ra, gương mặt này không hoàn toàn là của cậu. Tuy rằng nhìn rất giống, chỉnh thể ngũ quan cũng tương tự, nhưng rõ ràng gương mặt này càng tinh tế hơn, như là đem gương mặt nguyên bản của cậu đi chỉnh sửa cho nó càng thêm hoàn hảo.
Cảnh Nhiên thuận thế cúi đầu, phát hiện bản thân hiện tại đang mặc một cái sơ mi có họa tiết phức tạp, dưới thân mặc một cái quần hưu nhàn xúc cảm cực tốt, lộ ra cổ chân tinh xảo nhỏ nhắn, trắng đến lóa mắt, vừa nhìn liền biết là quý công tử được bảo hộ cực tốt từ nhỏ rồi.
Thân thể này cực kỳ phù hợp với thân phận nhược thụ, hiện giờ bị phơi dưới ánh nắng, lại không biết đã ngâm mình trong nước bao lâu, thân thể đã mệt đến cực hạn, phổi cũng đau như muốn nổ mạnh, đi ba bước bằng một bước của người ta, hai chân đều run run.
Lúc này, một loạt tiếng kêu ầm ĩ vang lên, Cảnh Nhiên nghe thấy bọn họ là đang gọi: "Cảnh thiếu.”
Cảnh Nhiên ngơ người trong chốc lát, bọn họ là đang gọi cậu sao?
Tiếng gọi vẫn còn tiếp tục vang lên.
“Cảnh thiếu, cậu rốt cuộc đang ở đâu vậy?”
“Nếu tìm không thấy cảnh thiếu, chúng ta phải giải thích với tiên sinh như thế nào bây giờ?”
“Chúng ta chia nhau ra tìm xem.”
Xem ra bọn họ thật sự là đang gọi cậu, Cảnh Nhiên hận không thể lập tức phất cờ hò reo: Tôi ở đây! Tôi ở đây này!
Nhưng mà giọng nói của cậu hiện tại rất yếu, căn bản không kêu to được.
“Cảnh thiếu có phải là trộm chạy rồi không?”
“Hazzz, cảnh thiếu có khả năng là không muốn trở về đâu, dù sao thì với cái tính cách kia của cậu ấy…..”
Cảnh Nhiên lắc đầu như trống bỏi: Không phải, tôi nguyện ý trở về mà! Cơ thể như đóa hoa của tổ quốc này của nguyên thân nếu còn không trở về liền phải ở trước mặt mọi người biểu diễn tiết mục qua đời tại chỗ luôn đó!”