Nói xong thì đã bỏ chạy không còn bóng dáng.
Tạ Hành tức giận mà không phát ra được: "...."
Đúng lúc này, trong bụi cây phía sau có tiếng sột soạt truyền ra, người đàn ông đang trốn ở đó bước ra, trên người mặc bộ quần áo cực kỳ sang trọng, ba nút áo sơ mi bị cởi ra để lộ một vùng cơ ngực rộng lớn, chính là người đàn ông nói câu "đệt mợ!" vừa rồi.
Tần Dương nhịn cười: "Không ngờ đến nha, Tạ tổng đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta cũng có ngày lại được dỗ dành như một đứa trẻ thế này."
Tạ Hành cau mày: “Cậu chê mình sống quá lâu à?”
“Ôi chao, tôi sợ wá đi mất.” Tần Dương làm bộ làm tịch như mình sợ quá mà run rẩy: “Anh dâu cũng thật dũng cảm, tôi rất khâm phục.”
Tạ Hành lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
"Còn không cho phép nói nữa chứ." Tần Dương lười biếng nghiêng người dựa vào tường bên cạnh, hỏi: "Không phải cậu nghiêm túc đấy chứ?"
Dường như Tạ Hành đã nghe thấy cái gì buồn cười lắm, hắn cười nhạo một tiếng, bảo: "Trước đây tôi nhờ cậu điều tra tư liệu của cậu ta hộ tôi, chắc cậu cũng biết, tôi tuyệt đối sẽ không rung động với loại người này."
Lúc này Tần Dương mới ngừng cười.
Tạ Hành là con nuôi của nhà họ Tạ, bò từ tầng chót lên, nói khó nghe hơn thì, lòng dạ của hắn quá nặng, cũng từng trải qua chuyện ngươi lừa ta gạt quá nhiều, cho nên hắn đặc biệt chán ghét những người có mục đích muốn tiếp cận mình.
Lúc trước khi Tạ Hành nhờ hắn thuận tiện thì đi điều tra về Cảnh Nhiên được ông cụ nhà họ Tạ cưỡng ép nhét cho Tạ Hành này thì hắn đã biết, người anh dâu trên danh nghĩa này chắc chắn sẽ rất khó sống ở nhà họ Tạ được.
"Được rồi, coi như tôi nhìn lầm." Tần Dương nói: "Vậy vì sao vừa rồi cậu còn chắn Tô Nguyễn cho cậu ta?"
Giọng nói của Tạ Hành rất trầm: “Cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết?”
Trong một bữa tiệc nhiều người như vậy, dù rõ là đang chỉ trích Cảnh Nhiên nhưng cũng vấn khiến Tạ thị bị mất mặt.
Tần Dương trợn to mắt: "Mẹ kiếp, lòng dạ cậu cũng sâu quá đấy!"
Cuối cùng, Tần Dương vẫn còn có chút tò mò: "Nhưng chẳng phải từ lúc anh dâu mới gả cho cậu đến giờ vẫn luôn rất ghét cậu à? Sao bây giờ lại ____"
Tần Dương ngừng nói, nhìn về phía Tạ Hành nhưng Tạ Hành cũng không nhìn anh ta, chỉ chừa một bên sườn mặt tuấn tú được ánh trăng sâu thẳm soi chiếu khiến sườn mặt của hắn càng thêm lạnh lùng vô tình.
Tần Dương đã hiểu.
Việc công khai thân phận của mình trước công chúng có vẻ giống như tuyên bố chủ quyền, nhưng thực chất là muốn dựa vào các mối quan hệ của Tạ Hành để kết bạn nhiều hơn, chuẩn bị cho cuộc trốn chạy của mình.
Tâm tư nhỏ này anh dâu thực sự quá dễ đoán.
Tạ Hành nhìn hắn, biểu cảm không cần nói cũng biết.
“Mẹ nó, không ngờ anh dâu nhỏ cũng mưu mô như vậy luôn ấy.” Tần Dương không nói nên lời: “Khó trách được hai người lại thành một đôi.”
Bên này Cảnh Nhiên còn chưa biết mạch não của Tạ Hành và Tần Dương đã lệch ra tận ngoài không gian, cậu đang tìm một góc đi dạo.