Đêm đã về khuya, theo từng chiếc xe sang trọng nhanh chóng lái đi xa, khách sạn cao cấp vừa mới tổ chức buổi tiệc đính hôn cỡ lớn cũng dần khôi phục sự yên tĩnh.
Lúc này, bên trong phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn cao cấp, trên chiếc giường lớn màu đen chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ, một người đàn ông cao lớn toàn thân vô lực đang nằm trên đó.
Anh có một gương mặt cực kì đẹp trai, bên dưới đôi mắt phượng hẹp dài còn có một nốt ruồi đen vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác. Làn da trắng lạnh của anh dưới ánh đèn lờ mờ dường như đã được nhuộm lên một chút màu sắc ấm áp, thế nhưng chút màu sắc ấm áp ít ỏi này không hề lan đến đáy mắt của anh. Ngay giờ phút này, bên trong đôi mắt ấy giống hệt như băng tuyết tích lũy cả ngàn năm, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm về một hướng.
Mà bên cạnh giường nơi bị người đàn ông lạnh lùng nhìn chằm chằm, có một chàng trai trẻ đang đứng cứng đờ ở đấy.
Người con trai ấy có gương mặt vô cùng thanh tú, đôi mắt có hình dạng hơi giống mắt mèo, lúc này đang có chút không biết làm sao nhìn người đàn ông nằm trên giường. Bên trong con ngươi màu hổ phách vẫn còn lưu lại vẻ khϊếp sợ khi vừa phát hiện bản thân thế mà lại xuyên sách rồi.
Đột nhiên khôi phục ý thức trong căn phòng này, hơn nữa sau khi tiếp nhận kí ức của nguyên chủ, Tô Kinh Mặc phát hiện cậu chẳng những đã xuyên sách, mà còn xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết hào môn ngọt sủng cậu vừa mới đọc xong cách đây không lâu, trở thành thiếu gia giả pháo hôi ác độc cùng họ cùng tên với cậu!
Mà người đàn ông đang nằm trên giường chính là chú của Phó Tử Nghiêu - đối tượng yêu thầm của thiếu gia giả pháo hôi.
Thiếu gia giả pháo hôi ghen ghét Phó Tử Nghiêu đính hôn với nhân vật chính thụ Tô Thần, vì vậy lên kế hoạch dự định bỏ thuốc Phó Tử Nghiêu trong lễ đính hôn, muốn gạo nấu thành cơm với Phó Tử Nghiêu, sau đó ép buộc anh ta từ hôn với Tô Thần.
Nào ngờ cuối cùng lại bỏ thuốc nhầm người, bỏ thuốc nhầm cho Phó Thanh Hoài - chú của Phó Tử Nghiêu.
Sau khi thiếu gia giả pháo hôi phát hiện mình nhầm đối tượng, cậu ta không hề quan tâm đến Phó Thanh Hoài – người sau khi bị bỏ thuốc thì cả người mềm yếu không có cách nào tự giải quyết tác dụng của thuốc, thẳng thừng cáu gắt vung tay bỏ đi. Cứ thế để mặc một mình Phó Thanh Hoài ở trong căn phòng bị tác dụng của thuốc hành hạ suốt cả một đêm.
Vốn cơ thể của Phó Thanh Hoài đã có căn bệnh nghiêm trọng nào đó không tiện nói ra, trải qua một đêm tra tấn, cơ thể của anh lập tức trở nên càng suy yếu hơn. Hai năm sau trực tiếp buông tay rời khỏi nhân gian, giao Phó thị to lớn lại cho Phó Tử Nghiêu.
Mà đương nhiên Phó Thanh Hoài cũng sẽ không để cho kẻ đầu sỏ là thiếu gia giả pháo hôi sống một cách dễ dàng. Sau khi thiếu gia giả pháo hôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, anh lập tức vận dụng các mối quan hệ của bản thân, khiến thiếu gia giả pháo hôi chỉ có thể lưu lạc đầu đường đầy thê thảm, cuối cùng chết đói ngoài đường.
Tô Kinh Mặc nghĩ đến kết cục của cơ thể này của mình, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
— Vất vả lắm mới có được một cuộc sống mới, cậu không muốn lại chết thêm một lần nữa đâu!
Thế nhưng hiện tại nguyên chủ cũng đã hạ độc Phó Thanh Hoài rồi, rốt cuộc cậu phải làm thế nào mới có thể thay đổi kết cục của bản thân đây?
Vừa suy nghĩ, ánh mắt của Tô Kinh Mặc vừa không kiềm được dời xuống, sau đó rơi lên lá cờ đã giương lên thật cao của người đàn ông.
Sau khi nhìn chằm chằm vào chỗ kia chừng một phút, cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm. Tiếp đó, Tô Kinh Mặc cắn răng, bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Quần áo mùa hè không có bao nhiêu, Tô Kinh Mặc chẳng mấy chốc đã cởi hết, cuối cùng chỉ chừa lại một cái qυầи ɭóŧ.