Đầu ngón tay gõ nhẹ bàn phím, bấm trả lời một từ ừ, lại xoá đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngón tay nhấn tiếp, lúc sắp nhấn gửi lại dừng lại, không biết ý nghĩ như nào, lại xoá đi.
Hắn hơi hơi mâu thuẫn.
Văn Hành nhìn chằm chằm vào khung chat đang hiện lên dòng bạn của bạn đang đánh chữ, đợi lúc lâu cũng không thấy người kia nhắn câu nào.
Này là sao?
Nhưng mà thời gian cũng chẳng còn sớm, trường của bọn họ cho dù là năm ba vẫn có khoá tiết thể dục buổi sáng, thấy người kia vẫn không có ý nhắn lại, Văn Hành gõ chữ câu ngủ ngon nhắn đi, ngay sau đó để điện thoại di động xuống dưới gối đi ngủ.
Thời gian ở đại học trôi qua rất nhanh, hơn mười ngày chớp mắt liền trôi qua, trong khi Khúc Mộ Bạch vội việc ở công ty, Văn Hành lại bởi vì làm cẩu độc thân quá lâu nên mù mờ không có ý thức được cần thường xuyên liên hệ qua lại cho nhau, vậy là hai người cũng chẳng liên hệ nhau.
Nhưng vì Văn Hành đã rất lâu không đi ra ngoài làm thêm, nghĩ đến dáng người gà con của mình, thế là đi làm một cái thẻ phòng gym, ở ngay cạnh trường học, hằng ngày đều tập hai tiếng. Bởi vì công việc làm thêm của hắn, sực lực thật ra không nhỏ, bằng không cũng không thể nào mà có thể đè nam chính được, nhưng cũng bởi vì mệt nhọc quá mức, trông có vẻ giống suy dinh dưỡng.
Trong khoảng thời gian này hắn ăn cơm chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân đối, sắc mặt trông tốt hơn chút, bất quá vẫn không đủ, bằng không dù tính cốt truyện cuối cùng hắn không die thì cái thân thể rách này sống cũng không lâu.
Buông tạ tay trong tay xuống, Văn Hành dùng khăn lông xoa xoa mồ hôi trên trán, cuốn cuốn làm mấy cô gái quanh đó không thể không đặt ánh mặt vào người hắn.
Trong khoảng thời gian này hắn biến hoá cũng lớn, thay đi cái áo sơ mì giặt đến sờn, vén tóc mái dày cộm đi, cánh tay cuộn cơ bắp nhè nhẹ, hơn nữa trông giống kiểu người cấm dục, khí chất xuất sắc, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, đã đột phá chướng ngại to lớn, ở trường Kinh Đại chiếm được không ít người thổ lộ, thỉnh thoảng lại có người xin in4 của hắn.
“Các cô gái đều hận không thể để tròng mắt dính lên người cậu đấy.”
Ngẫu nhiên lại đây làm một thành viên cốt cán trong tổ không khí Phan Dục Hàng bĩu môi, từ lúc Văn Hành tới đây rèn luyện, phòng tập thể thao này sinh ý rực rỡ, hơn nữa đa phần người tới đây đều là nữ sinh, lòng của Tư Mã Chiêu, đến người qua đường còn biết*.
*ý là nghĩ gì mưu đồ gì lộ hết ra ai cũng đều biết rồi.
“Cậu xem kìa, cô gái bên cạnh kia lại nhìn cậu.”
Phan Dục Hàng thấy Văn Hành không để ý, chỉ lo việc ngẩng đầu uống nước, mồ hôi theo động tác nuốt mà trôi xuống yết hầu rồi dần xuống dưới, thật sự có vài phần dụ hoặc.
Đối với vẻ đẹp hại nước này, Phan Dục Hàng ngoài mặt ghét bỏ mà trợn trắng mắt, trong lòng lại không ngừng kêu rên, bản thân mình rõ ràng lớn lên trông cũng không kém mà, thế nào lại không ai thèm xem!
Hôm nay tập đủ rồi, rốt cuộc thì mới bắt đầu, không thể tham nhiều, Văn Hành cùng với Phan Dục Hàng rời đi, hai người câu được câu không nói chuyện, chỉ trong chốc lát liền tới cổng trường.
“Ê cô gái ban nãy ở phía sau chúng ta kìa.”
“Ai?” Văn Hành quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái vẻ mặt thanh tú trốn ở phía sau bạn đi cùng.
Nữ sinh chắn trước cô gái ấy lại không có ngại ngùng như vậy, thậm chí lại thấy hận sắt không thành thép với bạn mình, hai người nói thầm hai câu, nữ sinh đứng đằng trươc chạy về phía Văn Hành, ngăn hắn lại.
“Văn Hành.”
Thanh âm của cô có hơi lớn, làm cho người xung quanh đi qua liên tiếp quay đầu lại.
“Nữ sinh đứng đằng kia tên là Lưu Giai, muốn xin phương thức liên lạc của cậu, cậu add friend cô ấy được không.”
Tình cảnh này đúng lúc va vào mắt Khúc Mộ Bạch vừa dừng xe cách đó không xa.
Trước mắt một thiếu nữ đeo balo trên vai, thiếu niên hơi cúi đầu, balo đeo lệch bên vai phải, mái tóc đen vốn vuốt hết ra sau đã tản ra vài sợi rủ xuống, lay động theo ngọn gió, vô cớ tản ra khí chất khiến người ra dễ dàng gục đổ.