Chương 2

Cậu nhớ rất rõ cuốn tiểu thuyết này bởi vì trong sách có một nam thứ bi thảm mà cậu thích, giáo bá công cùng học bá chuyển trường chịu ngược luyến tình thâm vì một hiểu lầm, Nghiêm Thù với tư cách là anh em tốt của nam chính đã đi hòa giải mâu thuẫn, lại ngoài ý muốn gặp phải tai nạn và mất đi hai chân, hai người công thụ vì vậy áy náy, nghĩ tới Nghiêm Thù muốn hòa giải cho họ mới biến thành như vậy nên đã cởi bỏ khúc mắc quay lại bên nhau một lần nữa.

Ngu Tần không biết tác giả nghĩ như thế nào, tại sao phải lợi dụng nam thứ gặp tai nạn mới có thể làm vai chính hòa hảo, cậu chỉ thấy đau lòng cho nam thứ, một thiên chi kiêu tử tương lai rộng mở như anh lại bởi vì tình yêu của hai người kia mà chân bị tàn tật, nửa đời sau chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Cậu hận không thể chọc cho tác giả một dao nhưng cuối cùng chỉ có thể phàn nàn trong khu vực bình luận, cầu xin tác giả cho nam thứ một kết thúc đẹp, có điều tác giả không đồng ý, sau đó không ngờ cậu lại xuyên tới đây, đi theo cậu còn có cơ thể song tính của mình.

“Bạn học, giấy viết của cậu đâu?”

Việc kiểm tra từ đơn của lớp học kết thúc, không biết Nghiêm Thù đã tới bàn Ngu Tần từ khi nào.

Nam sinh cao lớn, dáng người thẳng tắp giống như một cây tùng, sức nóng của phòng học tăng lên làm cơ thể anh khó tránh khỏi mồ hôi, không nặng mùi lắm, sạch sẽ và thoải mái, nồng đậm mùi hormone.

Dưới thân trào ra một cổ ướŧ áŧ, Ngu Tần ngồi trên ghế siết chặt hai chân, cậu cảm nhận được mật thủy từ từ làm ướt sũng qυầи ɭóŧ, cậu cố hết sức khống chế tiểu bức dưới thân, cố gắng ngăn cho mật thủy tràn ra từ huyệt khẩu, nhưng âʍ ɦộ mở ra đóng vào lại có thể kéo theo một mảnh nhỏ của qυầи ɭóŧ tiến vào, vải dệt ma sát càng thêm không nhịn nổi.

“Bạn học?” Giọng nói trong trẻo, Nghiêm Thù thấy Ngu Tần không nhúc nhích thì hỏi lại. Anh chỉ có thể thấy đầu Ngu Tần vùi trên bàn, anh tất nhiên không biết thân dưới của Ngu Tần ướt sũng chỉ vì anh tới gần.

Đôi mắt dưới hai tròng kính bắt đầu mờ mịt, Ngu Tần đỏ mặt có điều tiểu bức lại không biết xấu hổ, dâʍ ŧᏂủy̠ càng thêm mãnh liệt phun ra nhiệt dịch. Cậu vội vàng đưa tờ giấy cho Nghiêm Thù.

Hai tay đυ.ng vào trong lúc lơ đãng, đầu ngón tay hơi lạnh.

Nghiêm Thù cầm lấy tờ giấy sau đó đi xuống chỗ bạn học phía dưới.

Sau khi thu thập đủ giấy, anh đứng bên cạnh chỗ Ngu Tần, nhìn về phía cậu. Vừa rồi lúc anh đứng bên cạnh Ngu Tần, anh chỉ có thể thấy một cái đầu từ trên xuống dưới, nhưng bây giờ có thể thấy mặt cậu ửng đỏ lên, chẳng lẽ là cậu bị bệnh?

Nghiêm Thù cau mày, thu hồi ánh mắt. Tuy nhiên anh không phải là một người nhiệt tình, Ngu Tần sinh bệnh không liên quan gì đến anh.

Nghiêm Thù đi về phía trước rồi ngồi vào chỗ ngồi khác, Ngu Tần mới dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Dáng người gọn gàng, lông mày sắc nét, sống mũi cao, áo sơ mi được khuy tới nút trên cùng, cao lãnh cấm dục, trông rất khó tiếp cận.

Nhưng Ngu Tần đã đọc toàn văn biết người này trong xương cốt đều là dịu dàng.