Chương 1

Ánh mặt trời mùa hè ảm đạm và nóng bức mặc cành cây dày ở bên ngoài cửa sổ cũng không che được, điều hòa trong lớp cũng nóng đến mức làm người khó chịu.

Tấm rèm màu xanh nhạt mỏng vốn không che được mấy phần ánh sáng, vài nam sinh trước bàn đang chơi đùa làm cuốn từ điển ban đầu đặt trên bậu cửa sổ để giữ rèm không cẩn thận bị rớt xuống, bức rèm theo gió lay động, ánh nắng chiếu thẳng vào chỗ ngồi bên cửa sổ, hơi nóng như dao đâm vào người Ngu Tần đang nghỉ trưa.

Cho dù những ngày mặt trời như rực lửa, học sinh khác đều hận không thể cởi hết quần áo ướt đẫm mồ hôi trên người thì Ngu Tân vẫn mặc một chiếc áo khoác đồng phục dài tay che kín hết người, chỉ để lộ đầu.

Mái tóc của cậu quá dài cùng với cặp kính gọng vuông nặng nề che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm tinh xảo, đôi môi hồng nhuận hơi mở rồi khép lại, cậu thở hắt ra.

Ánh mặt trời nóng bức cuối cùng cũng đánh thức cậu, bóng tối trước mặt biến thành một khoảng trắng với ánh sáng màu cam nhẹ, mí mắt cậu giật giật, thật ra cậu không muốn tỉnh lại nhưng cậu không ngủ được dưới ánh mặt trời như vậy, vì vậy cậu phải bất lực mở mắt ra, lông mi dưới mắt kính rất dài, giống như lông vũ của chim vỗ cánh nhưng không có ai quan tâm và cũng không có ai phát hiện ra.

Cậu nhìn hai bạn học nam đang vui đùa ầm ĩ trước mặt, mím môi có chút không vui, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ đặt cuốn từ điển đã dịch chuyển trở lại vị trí ban đầu, sau đó đóng rèm lại một lần nữa.

“Xin lỗi nhé.” Một nam sinh trong đó chú ý đến Ngu Tần, không mặn không nhạt xin lỗi một câu, còn cười đùa với người bên cạnh, nhìn không ra mấy phần thật tâm.

Một nam sinh khác liếc mắt nhìn cậu một cái như chưa từng thấy cậu bao giờ, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống không để bụng.

Ngu Tần không có bạn bè, càng không có cảm giác tồn tại trong lớp và quen với việc bị phớt lờ.

Cậu lắc đầu, động tác rất nhẹ có ý là không sao. Lúc sau cậu lấy cuốn sách ra và vùi đầu vào nó, môi ngập ngừng phát ra những âm tiết nhỏ nhặt và phải đến rất gần mới có thể nghe rõ cậu đang học thuộc các từ đơn.

Lớp học tiếp theo là tiếng anh, giáo viên tiếng anh có thói quen kiểm tra tại chỗ trước khi lên lớp nhưng đến giờ cậu còn chưa học thuộc lòng.

Không lâu sau giáo viên tiếng anh bước vào lớp, không giống như trước đây, theo sau cô ấy là một nam sinh có diện mạo thanh tú, nhìn có vẻ cao một mét bảy và dáng người thon gầy.

“Các bạn học, lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển tới, mọi người hoan nghênh bạn nào.”

Vẫn là tới, Ngu Tần nhìn người tự tin hào phóng trên bục giảng, đĩnh đạc giới thiệu bản thân là Lâm Kỳ, trong lòng suy nghĩ.

Đúng vậy, Ngu Tần biết Lâm Kỳ sẽ chuyển đến lớp của bọn họ, Ngu Tần không chỉ biết Lâm Kỳ sắp tới mà còn biết Lâm Kỳ là một học bá, sau đó sẽ mở ra một đoạn tình cảm vườn trường ngược luyến với giáo bá Bùi Duyên, bởi vì cậu là xuyên thư.

Kiếp trước Ngu Tần đã học xong đại học nhưng bởi vì là một người song tính nên luôn rất tự ti, không hòa đồng với người khác cũng không dám yêu đương, cho nên cậu chỉ có thể đặt tình cảm của mình vào tiểu thuyết.

Một tai nạn xe hơi làm cậu đi tới thế giới này, nhưng có lẽ vì sự phát triển của thể chất nên bộ não lúc mới sinh ra không thể thừa nhận được những ký ức của kiếp trước, mãi cho đến gần đây cậu mới nhớ ra ký ức kiếp trước và cũng nhớ lại chuyện xưa về thế giới cậu đang ở.