Chương 12

Ngu Tần cảm thấy mình đã no rồi thì dọn dẹp bát đũa, cậu cầm lấy hộp bánh trứng được đóng gói đẹp mắt và đi đến cách vách.

Khi chuông cửa vang lên, Nghiêm Thù, Bùi Duyên và một số người khác đang xem phim đồi trụy.

Thân thể trắng bóng, tiếng bạch bạch rung động và tiếng rêи ɾỉ của nhân vật chính.

Rèm cửa được đóng lại, trong bóng tối trên tường phòng khách có một màn hình lớn, mọi chi tiết đều có thể nhìn thấy rõ ràng, thú vị và kí©h thí©ɧ hơn xem trên máy tính nhiều.

Có điều chỉ mới bắt đầu thôi mà đã có nam sinh không nhịn được móc dươиɠ ѵậŧ ra xoa bóp, đi theo nhịp điệu tiết tấu của bộ phim.

Nghiêm Thù vẫn bình tĩnh, không phải anh không có cảm xúc chỉ là anh không thích làm loại chuyện này trước mặt người khác.

Chuông cửa vang lên, những người khác còn đang đắm chìm trong phim nhựa nên hoàn toàn không nghe thấy.

Anh đứng dậy đi mở cửa, Ngu Tần đang đứng ở bên ngoài cửa.

Bởi vì không đi học cộng thêm ngày hè nóng rực, Ngu Tần mặc quần áo ở nhà rộng rãi và thoáng mát, tay áo ngắn bằng chất cotton để lộ ra cánh tay ngọc, trên tay cầm một hộp bánh trứng.

Chiếc quần đùi ngắn che đi cặp mông tròn và màu mỡ của cậu, nó chỉ dài hơn bắp đùi một chút, hai chân thon dài và trắng nõn, đầu gối hồng hồng.

Anh cứng.

Âm thanh trong phòng khách đủ lớn để Ngu Tần ở cửa nghe thấy, cậu tò mò nhìn vào, Nghiêm Thù cao lớn chặn ở cửa nên cậu chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, chỉ thấy một thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên màn hình gần trần nhà.

Chưa bao giờ ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy, cậu lập tức biết những gì trong hình chiếu.

Ánh mắt cậu nóng bừng, vội vàng cúi đầu xuống.

Làm sao cậu lại gặp phải tình huống xấu hổ như vậy, cậu nghĩ trong lòng, ngón chân chụm trên mặt đất, hai má đỏ bừng, cậu chỉ dám nhìn xuống sàn nhà và trong phạm vi của tầm mắt, cậu thấy dươиɠ ѵậŧ của Nghiêm Thù từng chút từng chút một nhô lên dưới mắt cậu.

Vào một ngày nóng rực như vậy, Nghiêm Thù chỉ mặc quần đùi nửa tay áo.

Tuy nhiên quần đùi của Nghiêm Thù dài hơn gần ngang đầu gối nhưng chất liệu vải rất mỏng.

Dươиɠ ѵậŧ cương cứng căng phồng thẳng ra, dán ở bắp đùi Nghiêm Thù, nâng đỡ ống quần rộng thùng thình, hình dáng rất khả quan.

Ngu Tần yên lặng nhìn giống như bị dọa, không hề chớp mắt, nhìn thứ đồ đó hiện hình trước mắt cậu.

Cho đến khi không thể cứng hơn nữa, cậu giống như đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt run run lùi về phía sau một bước.

Cậu nhìn Nghiêm Thù với ánh mắt run rẩy, anh vậy mà trông vẫn như bình thường, giống như sự thay đổi bên dưới không phải của mình.

“Có chuyện gì sao?” Nghiêm Thù nhìn Ngu Tần, đôi môi mỏng hé mở, ánh mắt có chút tối tăm.

Ngu Tần mở miệng, tiếng nói dường như bị chặn lại, vài giây sau mới phát ra âm thành, cậu nhanh chóng đưa bánh trứng đang cầm trên tay cho Nghiêm Thù, giọng nói bối rối: “Trong nhà có bánh trứng nướng nên đưa cho cậu.”

Ngón tay cậu mềm mại, đầu ngón tay phiếm hồng nắm chặt túi, giơ cánh tay lên đưa cho Nghiêm Thù.

Nghiêm Thù liếc nhìn Ngu Tần từ trên xuống dưới, đưa tay ra nhận lấy.

Ánh mắt anh đen tối chứa du͙© vọиɠ làm Ngu Tần sợ hãi.

Ngu Tần tránh né gục đầu xuống lại như bị thứ đó thiêu đốt, ngón chân đỏ bừng vì xấu hổ.

Cậu không dám nhìn nữa xoay người chạy về nhà mình, giống như một con thỏ chạy trốn.

Chạy còn khá nhanh, Nghiêm Thù cười nhạo trong lòng, thấy Ngu Tần chạy vào nhà rồi mới đóng cửa lại.

“Ai vậy?” Có người xoa dươиɠ ѵậŧ ướt dầm dề của mình, thở hổn hển hỏi.

“Không có gì.” Nghiêm Thù tránh trả lời, mang bánh trứng về phòng ngủ: “Dọn dẹp đi.”

“Cậu không xem nữa à?” Bùi Duyên quay đầu lại hỏi, ánh mắt không khỏi nhìn vào đáy quần của Nghiêm Thù, trong lòng chậc một tiếng, đối lập hoàn toàn với sự cương cứng của mình, không sao, anh ta không tính thua, ngược lại trong lòng ẩn ẩn kiêu ngạo.

“Không.” Nói xong câu này, Nghiêm Thù đóng cửa phòng ngủ lại.

Bánh tart trứng được đặt trên bàn cạnh giường, anh bước vào phòng tắm.

Tiếng nước nhấn chìm mọi thứ, anh rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra.

Sau khi Ngu Tần chạy về nhà, cậu dựa vào cửa thở dốc.

Cậu trở về mới ngạc nhiên phát hiện chân mình mềm nhũn ra, cái kia của anh dường như còn thô hơn cổ tay của cậu.

Đôi mắt cậu sáng ngời, l*иg ngực phập phồng dữ dội và tiểu huyệt dường như cảm nhận được điều đó, mở ra co vào.

Cậu nhẹ nhàng đi về phía phòng ngủ.

Đóng cửa lại, không có sức lực và ngã ngồi trên mặt đất.

Thảm lông xù xù ấm áp và thoải mái.

Qυầи ɭóŧ cọ xát âʍ ɦộ làm giảm ngứa.

Cậu muốn đưa tay ra xoa xoa nhưng sự xấu hổ trong lòng lại khiến cậu không dám.

Cậu giãy dụa, năm ngón tay nắm chặt thảm lông trên mặt đất.

Phảng phát là du͙© vọиɠ sai sử, cậu đong đưa vòng eo, âʍ ɦộ cách lớp vải cọ xát qua lại trên tấm thảm.

Nhưng điều này chỉ làm cậu thêm khó nhịn, Ngu Tần cắn môi ngừng động tác.

Tiểu huyệt đang chảy nước, cậu chậm lại trong chốc lát, chờ có sức lực rồi bước vào phòng tắm.