Chương 11

Ngu Tần đứng một tiết học vì không trả lời được câu hỏi, đầu óc cậu phát ngốc như bị người ta đấm vào đầu, ánh mắt lạnh lùng của giáo viên và sự soi mói của các bạn học giống như từng roi quất liên tiếp vào người cậu, tra tấn làm cậu cảm thấy xấu hổ khôn cùng.

Không biết vì ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài hay vì tình huống xấu hổ của bản thân, cả mặt và tai cậu đều nóng bừng lên, không chút giảm đi.

“Tan học.”

Giáo viên hô một tiếng, các bạn học nên uống nước thì uống nước, nên trò chuyện thì trò chuyện, họ tiếp tục nói về những câu chuyện phiếm chưa kết thúc ở tiết trước, đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi nhà vệ sinh, việc ai nấy làm.

Ngu Tần chậm lại một lúc rồi mới từ từ ngồi xuống chỗ của mình.

Đầu của cậu cúi cả tiết học nên đau nhức, cậu dựa vào bức tường lạnh lẽo dưới bậu cửa sổ, co lại thành một quả bóng giống như làm vậy sẽ mang lại cho cậu một chút an toàn.

Các bạn học ồn ào ở lối đi va vào bàn của cậu, bàn học ken két vào sàn nhà phát ra âm thanh chói tai như mũi dao cắt xuyên qua cửa kính.

Mép bàn đột nhiên di chuyển mạnh về phía sau đồng thời đánh vào ngực Vu Tần.

Vυ" đau đớn, Ngu Tần co người lại, nửa cúi xuống lấy tay che ngực.

Nhưng cậu không dám xoa.

“Tránh đường một chút.” Nghiêm Thù lấy nước trở về, đám người gây rối đang chặn đường anh trở về chỗ ngồi của mình.

Anh lạnh lùng nhìn, giọng điệu thản nhiên nhưng các bạn học chặn đường không dám không nghe thấy, kéo nhau tránh sang một bên.

Nghiêm Thù rũ mi liếc nhìn Ngu Tần đang trốn ở góc tường, giả vờ thuận tay dời bàn học của Ngu Tần về vị trí của nó.

Khớp xương ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay giơ lên nhấc bàn, động tác nhẹ nhàng bình tĩnh, chân bàn vững vàng đáp xuống đất và mặt bàn chỉ chấn động rất nhỏ.

Ngu Tần giật mình co rúm lại, ngước mắt lên nhìn Nghiêm Thù, ánh mắt chạm nhau nhưng trong chớp mắt, Nghiêm Thù liền thu hồi ánh mắt rồi lui về phía sau.

Ngu Tân hé môi, để ý thấy các bạn học có chút kinh ngạc thì lập tức run lên, phản ứng theo bản năng mà cuộn mình thành một quả bóng, trốn vào chỗ ngồi như né tránh.

Anh dường như đã để ý đến cậu, Ngu Tần nhạy bén nhận ra điều đó.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Ngu Tần ngủ tới gần giờ cơm trưa mới rời giường.

Mẹ Tống đến từ sáng sớm, dọn dẹp nhà cửa và đang nấu cơm trong bếp, cậu rửa mặt xong thì mặc quần áo đi vào nhà ăn.

Mẹ Tông bưng thức ăn lên bàn, cởi tạp dề muốn rời đi. Bà ấy là bảo mẫu của Ngu Tần, một ngày ba bữa và rời đi sau khi làm xong đồ ăn.

Ăn một mình rất cô đơn nhưng Ngu Tần đã quen với điều đó, cậu đã từng uyển chuyển mời mẹ Tống ở lại ăn cùng mình, đỡ phải nấu cơm khi trở về nhưng mẹ Tống từ chối.

“Dì còn phải về nhà chăm sóc cháu trai nhỏ.”

Ngu Tần nhớ lại niềm vui và hạnh phúc trong mắt của mẹ Tống khi nói lời này.

Bà ấy đã chăm sóc Ngu Tần nhiều năm nên có chút tình cảm với Ngu Tần, sẽ dặn dò cậu phải biết chăm sóc bản thân, nhưng dù sao cũng không thể bằng người thân ruột thịt của bà ấy.

Có điều Ngu Tần vẫn rất trân trọng, đây là một trong số ít sự quan tâm mà cậu có thể có được.

“Tiểu Tần, trong tủ lạnh có xoài dì vừa mua, con nhớ ăn nhé.” Mẹ Tông cất tạp dề đi, dặn dò Ngu Tần: “Trong phòng bếp có bánh tart trứng mới nướng, có một hộp đã đóng gói sẵn, nếu buổi chiều tiện thì con đưa cho hàng xóm đối diện, chúng ta mới chuyển đến nên chào hỏi người ta.”

Ngu Tần gật đầu nói đồng ý, sau khi mẹ Tống rời đi căn nhà lại trở nên lạnh lẽo và trống trải.

Mẹ Tống rời đi giống như mang theo toàn bộ hơi thở sự sống duy nhất của căn nhà này.

Ngu Tần nuốt từng miếng thức ăn.

Một chấm đỏ nhỏ xuất hiện trên wechat, đó là mẹ cậu, không nhiều lời chỉ có chuyển khoản.

Tiền tiêu vặt hàng tháng từ ba vạn đến mười vạn, tùy thuộc vào tâm trạng của người phụ nữ.

Về phần cha cậu, Ngu Ngọc cũng giống vậy thường xuyên chuyển tiền vào thẻ.

Nó đã như thế này kể từ lúc cậu bắt đầu hiểu chuyện.

Ở đời này cha mẹ cậu là liên hôn thương nghiệp, họ vốn không có nhiều tình cảm nên sinh cậu ra chỉ để ứng phó với nhiệm vụ của trưởng bối trong nhà, mẹ cậu là một họa sĩ, một năm bốn mùa lang thang khắp thế giới mở triển lãm tranh vẽ, cha cậu điều hành mấy công ty lớn và cũng rất bận rộn, đi khắp nơi khảo sát và mở cuộc họp.

Mặc dù có mối quan hệ hôn nhân nhưng nó chỉ tồn tại trên danh nghĩa.

Về phần cậu càng giống như là người máy mà họ bỏ tiền ra để nuôi, bảo dưỡng thường xuyên để đảm bảo cậu không gặp tai nạn, bởi vì nếu Ngu Tần bị hỏng thì sẽ phải tốn tinh lực sinh ra một đứa khác, việc này đối với hai người chỉ có sự nghiệp trong lòng thì mất nhiều hơn được.

Có lẽ vì điều này mà cha mẹ của Ngu Tần ở đời này không thích cậu nhưng họ cũng không có gì chán ghét, cho dù cậu là một người song tính dị dạng.

Bọn họ không quan tâm Ngu Tần như thế nào, chỉ để ý tới có một người tên Ngu Tần hay không.

Thỉnh thoảng họ sẽ trở về và ngồi ở nhà trong một giờ, bố thí một ít tình thương của cha và mẹ.

Bức tranh sơn dầu treo trên tường trước cửa nhà là của Vu Ức, bởi vì một lần về nhà bà ấy cảm thấy bức tranh treo ở cửa quá lỗi thời, đồ đạc được bọc trong bọc biển là Ngu Ngọc sắp xếp, vì mỗi lần ông ấy về nhà khi Ngu Tần vội vàng rót nước cho ông ấy, ngón chân luôn va vào bàn trà.

Đời trước cậu sinh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ cậu cho rằng cơ thể song tính của cậu là bất hạnh đen đủi nên sinh ra chán ghét, một đời này gia cảnh của cậu tốt đẹp, cha mẹ bao dung cởi mở, họ không nghĩ rằng cơ thể song tính của cậu có bất kỳ ý nghĩa đen đủi nào nhưng đồng thời họ không dành nhiều sự quan tâm cho cậu.

Cái trước là dị dạng khác thường cái sau là dị dạng bình thường, chúng tạo ra trái tim nhạy cảm lại tự ti của Ngu Tần.