Chương 11

Vài phút sau, Phó Cảnh từ chỗ ẩn nấp ra tới. Vẻ mặt hắn mang theo nghi ngờ, cũng không dám đứng quá gần đối phương.

Lão già nói: “Lại đây mở cửa đi.”

“Tại sao lại muốn ta mở.” Phó Cảnh hỏi, “Lúc ta rời đi không có khóa.”

“Làm việc dù sao cũng phải cẩn thận một chút.” Lão ta cười nói, “Đây chính là nhiệm vụ cuối cùng của ngươi.”

“…… Được rồi.” Phó Cảnh bước lên trước một bước, “Đây là lần cuối. Chờ khi mở cửa rồi, các ngươi bắt buộc phải chuyển tiền cho ta.”

Hắn đi đến trước cửa, tay đặt lên tay nắm lạnh lẽo. Mở ra.

Kẽo kẹt một tiếng.

Một mùi máu tanh gay mũi trong căn phòng xộc lên. Mọi người ở đây đều nhanh chóng nhăn mày, chỉ có tên Quý Hằng cười đến là tươi.

“Ha ha, Quý Khải Minh, đã chết rồi. Cuối cùng cũng đã chết!”

Cửa sổ trong phòng không hề đóng nhưng mùi tanh nồng vẫn là thật lâu chưa giảm. Cả thư phòng to như vậy mà có mỗi một thanh niên đang nằm ở trên sô pha không động đậy. Từ góc độ này xem chỉ thấy được mặt bên của đối phương.

Tư thế không khác biệt so với trong video.

Quý Hằng hưng phấn muốn tiến lên liền bị lão nhân ngăn lại.

Lão nhân vung tay lên, thuộc hạ theo sau liền tiến vào phòng trước, kiểm tra phía sau kệ sách thậm chí cả các góc trong ngăn tủ cũng không bỏ qua.

“Báo cáo, không có ai.”

Lão nhân gật đầu.

Đoàn người bây giờ mới đi vào. Quý Hằng dẫn đầu, mỗi một bước chân dẫm trên thảm, khóe miệng hắn càng rộng thêm một chút.

Hắn nhìn chằm chằm thi thể trên sô pha, nụ cười gần như ngoác đến tận mang tai.

Lão già đứng ở phía sau, vừa lòng cực kỳ, quay sang Phó Cảnh nói: “Làm không tồi. Số tiền còn lại, bây giờ ta liền cho ngươi.”

Đương nhiên nó sẽ được dùng hoả táng thi thể ngươi.

Lão ta móc ra khẩu súng, nở nụ cười dữ tợn.

Nhưng đúng vào lúc này, chỗ sâu trong thư phòng truyền đến động tĩnh vô cùng lớn. Vách tường thế nhưng bị phá vỡ, có mấy chục kẻ áo đen bước ra.

Người bọn họ mang đến bèn trở tay không kịp, liên tiếp bị ném trên mặt đất, liên tục kêu la thảm thiết .

Lão già lúc này mới chú ý tới, bên trái thư phòng thế nhưng có một cánh cửa ngầm thông sang phòng bên cạnh! Bởi vì trên cửa treo bức tranh, nên cửa bị giấu kín mít.

Đây là một cái bẫy!

Lão lập tức phản ứng lại, muốn mang thiếu gia rời đi, lại nghe thấy tiếng kêu sợ hãi.

Cái tên Phó Cảnh mới vừa rồi còn hoảng sợ không thôi, quay đầu liền thấy hắn ta đã sấn loạn mà ấn Quý Hằng thiếu gia xuống, khẩu súng đặt trên cổ.

Lão nhân kinh hoảng tột độ: “Quý Hằng thiếu gia!”

Quý Hằng lúc này hoàn toàn ngây người, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Người mang vào chủ yếu đều đã được điều động đi khống chế Quý trạch, còn mấy cái đi theo bên người vừa rồi lệnh cho bọn họ đi lục soát thư phòng, trước mắt chỉ có hai tên cận vệ.

Vậy nên không có kẻ nào đem Phó Cảnh đặt trong mắt.

Ai cũng không dự đoán được, thanh niên bị bọn họ xoay quanh lợi dụng sẽ đột nhiên bùng nổ, lấy họng súng nhắm ngay cố chủ!

“Ngươi mau buông súng ra.”

Lão nhân muốn ưu tiên bảo vệ tính mạng gia chủ, “Ngay bây giờ ta sẽ chuyển tiền cho ngươi!”

Phó Cảnh: “Ngươi từ lúc đầu miệng thì vẫn luôn nói chuyển tiền chuyển tiền, nhưng thực ra không nghĩ muốn đưa ta đúng chứ?”

“Như thế nào có thể” Lão nhân ra ám hiệu với kẻ đứng bên cạnh.

Người nọ hiểu ý, lập tức lấy ra di động. Không quá vài giây, di động trong túi Phó Cảnh liền truyền đến âm thanh tin nhắn.

“Tin nhắn vừa gửi đến ngươi có thể tự mình xác nhận.” Lão ta nói, “Có thể đem Quý Hằng thiếu gia thả ra trước được không?”

Phó Cảnh không nhúc nhích.

Lão già nóng nảy: “Ngươi rốt cuộc còn muốn thế nào!?”

“Đúng vậy, còn muốn thế nào.”

Giọng nam lương bạc vang lên.

Khi nghe rõ ràng, mặt lão nhân với Quý Hằng trông thảm bại đáng sợ.

Quay cái đầu đã cứng đơ lại, chỉ thấy thi thể vốn dĩ đã chết nay mở bừng mắt.

Quần áo đều bị nhuộm đỏ, khuôn mặt tuấn mỹ cũng dính máu, giống như Tu La thị huyết.

“Như thế nào còn chưa nổ súng?”

Hai người sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, đối phương không phải là đang nói bọn họ, mà là đang hỏi Phó Cảnh.

Lão già bỗng chốc trợn mắt nhìn Phó Cảnh: “Ngươi, ngươi dám ——”

Ngay từ đầu có âm mưu lừa tiền bọn họ?

"Ta cần con tin.” Trán Phó Cảnh chảy ra mồ hôi, “Nếu hiện tại ta nổ súng, bọn họ sẽ gϊếŧ ta.”

Quý Khải Minh cười tủm tỉm: “Sẽ không.”

Phó Cảnh không hề lên tiếng.

Quý Khải Minh đương nhiên sẽ không để ý tính mạng của hắn. Đối phương chỉ nghĩ muốn gϊếŧ chết Quý Hằng. Một khi mục đích đạt đến, công cụ hình người như hắn có như thế nào thì đều không sao cả.

“Không sai, nếu ngươi dám gϊếŧ Quý Hằng thiếu gia, ta tuyệt đối sẽ gϊếŧ chết ngươi.” Lão nhân giơ súng trong tay lên, nét mặt vặn vẹo, “Nhưng nếu ngươi thả hắn ra, ta sẽ thả ngươi đi. Tiền đã chuyển cho ngươi, có một ngàn vạn, ngươi muốn làm gì đều có thể!”